"Có phải cậu... còn chưa quên được Khương Tuyết Nhu không?" Câu đó của Quý Tử Uyên khiến tim anh hẫng một nhịp: "Không thể nào, trong lòng tôi chỉ có Nhạc Hạ Thu".
"Yêu Nhạc Hạ Thu mà lại không chạm vào cô ấy" Quý Tử Uyên nghi hoặc nhướng mày: "Anh Tuấn, cậu không cảm thấy mình rất kỳ quái sao, còn vụ tai nạn xe lần đó nữa, cả mặt mày đầy ghen tị của cậu khi nhìn thấy Khương Tuyết Nhu ở bên cạnh Đường Hiếu nữa".
"Tôi ghen tị?" Cả người Hoắc Anh Tuấn bị như sư tử giẫm phải đuôi: "Tôi không có, chỉ là tôi không muốn bị cắm sừng thôi."
"Cậu thật sự xác định trong lòng mình không hề có Khương Tuyết Nhu sao, vậy tối hôm qua khi ở bên Khương Tuyết Nhu, cậu đã nghĩ tới ai?" Quý Tử Uyên sắc bén hỏi.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, nghĩ lại toàn bộ những chuyện hôm qua khiến anh cảm thấy có một chút thỏa mãn, cảm giác đó không hề có khi anh ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu, thậm chí ban nãy khi đang ăn mì, vậy mà anh lại muốn hôn cô.
"Tử Uyên, tôi thật sự không biết bản thân mình bị gì nữa" Hoắc Anh Tuấn thực sự rất mâu thuẫn, cũng rất buồn. râu.
Trên phương diện tình cảm, anh vẫn luôn cho rằng mình phân biệt rất rõ ràng, với Nhạc Hạ Thu là yêu, còn với Khương Tuyết Nhu là chán ghét.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả bản thân anh cũng sắp hồ đồ rồi.
Quý Tử Uyên nhìn bộ dạng này của anh, mi tâm cũng vì lo lắng mà nhăn lại: "Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ lưỡng vào, mặc dù tôi không thích Khương Tuyết Nhu, nhưng cậu cũng đừng làm tổn thương cả hai người bọn họ".
Anh ta vừa dứt lời, Tống Dung Đức đã gọi điện thoại đến: "Tử Uyên, cậu tìm thấy Anh Tuấn chưa, bây giờ tôi bay. tới thành phố Thanh Đồng rồi"
Quý Tử Uyên nhìn thời gian, mới tám giờ rưỡi sáng: "Tống Dung Đức, cậu bay từ nước Áo về đây cũng mất khoảng bảy tám tiếng, có phải tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại cậu đã bay suốt đêm về nước không?"
"Vô nghĩa, cả tối hôm qua anh đều không nghe điện thoại, tôi mà không sớm trở về, đến lúc Anh Tuấn thật sự ở cạnh người con gái khác thì Nhạc Hạ Thu phải làm sao bây giờ đây?".
"Không phải tôi còn có ca phẫu thuật quan trọng cả đêm sao?" Quý Tử Uyên nắm tay ho nhẹ một tiếng: "Mà cậu ta đã “không được” rồi thì cậu lo làm gì, vừa nãy truyền dịch một chút là không sao nữa rồi."
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn trầm xuống, trừng mắt nhìn anh ta, còn Quý Tử Uyên vẫn chỉ chớp chớp mắt nhìn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Tử Uyên bất đắc dĩ buông tay: "Cậu thật sự may mắn đấy, nếu như người tìm được cậu là Dung Đức thì chuyện hôm nay sẽ không có cách nào cứu chữa được nữa đâu"
Hai người liếc nhìn nhau, kỳ thật tình cảm của Tống Dung Đức đối với Nhạc Hạ Thu trong lòng mọi người đều rõ ràng.
"Vậy Nhạc Hạ Thu." "Giấu thôi chứ biết sao bây giờ" Quý Tử Uyên mở cửa xe, Hoắc Anh Tuấn ngồi vào.
Xe vừa mới ra khỏi khu nhà, Hoắc Anh Tuấn mở điện thoại liền nhận được cuộc gọi của Nhạc Hạ Thu.
"Anh Tuấn, anh đang ở đâu vậy, xin lỗi, chuyện hôm qua không phải em cố ý" Giọng điệu nghẹn ngào của Nhạc Hạ Thu truyền đến: "Sau đó anh đã đi đâu vậy, em lo lắng ở bên ngoài mà tìm anh cả đêm"
"Tối hôm qua anh... ở bệnh viện truyền dịch" Hoắc Anh Tuấn nghe thấy tiếng khóc của cô ta, nhất thời cảm thấy áy náy vô cùng.
"Vậy sao?" Nhạc Hạ Thu thì thào nói: "Em lo lắng anh sẽ đi tìm Khương Tuyết Nhu, Anh Tuấn, em sợ mất đi anh, em yêu anh"
"Anh biết, Nhạc Hạ Thu, em về nghỉ trước đi, công ty anh còn có chút chuyện, buổi chiều anh sẽ về nhà sớm".
Anh không biết rằng, khi anh đang dỗ cô ta, Nhạc Hạ Thu cũng đang đi ra từ phòng bảo vệ phía sau của khu nhà, nhìn theo bóng xe của anh rời đi, khuôn mặt của cô ta nhanh chóng vặn vẹo như người bị bệnh tâm thần.
Sau khi cúp điện thoại, cô ta hét lớn "A a a", cuối cùng đập vỡ điện thoại.
Cô ta sắp tức phát điên mất rồi, vất vả lắm cô ta mới bỏ được thuốc vào trong sữa bò của Hoắc Anh Tuấn, kết quả lại để con tiện nhân Khương Tuyết Nhu kia chiếm hết tiện nghi.
Chuyện càng làm cho cô ta khó chịu là Hoắc Anh Tuấn lại lừa cô ta. Vì sao cô ta lại có một loại cảm giác không thể điều khiển thế này?
- ----------------------