Kết quả khi đến phát hiện Hoắc Anh Tuấn cũng ở đây, gương mặt anh tê liệt, áo đen quần đen, thật là giống như một Diêm Vương sống vậy.
" Cậu tại sao cũng ở đây"
Tống Dung Đức bây giờ thấy Hoắc Anh Tuấn hết sức không vừa mắt.
Hoắc Anh Tuấn miễn cưỡng cau mày nhìn anh một cái, Quý Tử Uyên vội vàng nói: " Lão Hoắc là nghe nói cậu xảy ra chuyện, ít nhiều có chút lo lắng, Dung Đức, mọi người đều là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đến nổi vì một người đàn bà mà phải như vậy không"
" Đó là đàn bà thông thường sao, đó là Hạ Thu!" Tống Dung Đức giọng rất chướng: " Hoắc Anh Tuấn, nói cho cùng, Hạ Thu thay đổi thê thảm như vậy toàn là bởi vì cậu, nếu không phải cậu, cô ấy sẽ không bị nhà họ Tống phản đối như vậy, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, dù là tôi làm chuyện thật có lỗi với cô ấy, chuyện cho tới bây giờ cô ấy còn nghĩ cho tôi, ở bên tôi".
" Phải không?" Quý Tử Uyên đỡ đỡ mắt kiếng, cùng Hoắc Anh Tuấn nhìn nhau một cái.
" Cô ta là suy nghĩ ra sao vì cậu?" Hoắc Anh Tuấn có chút hiếu kỳ.
Tống Dung Đức buồn bực đem chuyện nhà họ Tống đối với mình uy hiếp như thế nào nói một lần:
" Hạ Thu chẳng những không có trách tôi, thậm chí còn một lòng vì công ty tôi lo nghĩ, cô ấy không muốn để cho tôi bị người khác xem thường, cô ấy nói sẽ vì tôi sẽ tranh thủ để cho người nhà họ Tổng thích cô ấy sớm một chút, Hạ Thu cô ấy quả thực quá thiện lương, nhưng mà người đàn bà tốt như vậy Hoắc Anh Tuấn cậu lại không biết quý trọng, cậu bây giờ chắc rất hối hận đi, nhưng mà hối hận cũng vô ích."
Hoắc Anh Tuấn như có điều suy nghĩ, nếu là lúc trước anh có thể cũng sẽ bội phục Hạ Thu, thậm chí nghĩ có thể giống như Tống Dung Đức cũng không sai biệt lắm.
Nhưng anh bây giờ đã không thương Nhạc Hạ Thu nữa, tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ một chút, anh thể nào cảm giác Tống Dung Đức bây giờ giống như một kẻ ngu vậy đó.
Anh rất muốn nhắc nhở Tống Dung Đức một chút, anh ta nếu như cái gì cũng không có, đàn bà giống vậy cũng sẽ không muốn cùng cậu ở chung một chỗ đâu.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu chỗ lợi hại chính là ở chỗ, rõ ràng là chê Tống Dung Đức, nhưng nói rất hay giống như là bỏ ra tâm tư vì anh ta lo nghĩ vậy.
Anh bây giờ càng nhìn Tống Dung Đức, lại càng cảm thấy giống như mình trước kia.
Nếu là trước còn đang hoài nghi cách làm người của Nhạc Hạ Thu, nhưng bây giờ anh càng chắc chắn Nhạc Hạ Thu căn bản không phải người đơn thuần, thiện lương như trong tưởng tượng của anh vậy.
Đáng tiếc, vì thế người như vậy anh lại làm thương tổn Khương Tuyết Nhu người đã từng yêu mình sâu đậm.
" Quả thật... Thật hiền lành" Quý Tử Uyên cùng Hoắc Anh Tuấn nhìn nhau một cái, sau đó bưng ly rượu ho nhẹ một tiếng: " Cho nên tiếp theo cậu định làm gì".
Tổng Dung Đức cười khổ: " Tôi chỉ có thể làm bộ cùng Lâm Minh Kiều đính hôn, để cho nhà họ Tống buông lỏng cảnh giác, sau đó vì Hạ Thu tôi sẽ liều mạng cố gắng, ôi sẽ cường đại đến để cho nhà họ Tống lại không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản tôi, ai da trước kia tôi vẫn là quá lười biếng, sau này tôi sẽ không"
" Cậu có nghĩ tới Lâm Minh Kiều hay không?" Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi ngang: "Cô ấy bị cậu làm hại, cậu còn phải lợi dụng cô ấy"
Tống Dung Đức sửng sốt một chút, áy náy ngắn ngủi chợt lóe rồi biến mất sau đó, anh ta lập tức nói: " Cậu suy nghĩ nhiều rồi, người đàn bà này cũng không phải là một người đơn giản, các người không biết, nhà họ Lâm của cô ta hôm nay sẽ lên Kinh Đô, ngày mai hai nhà sẽ cùng nhau ăn cơm, a, tôi nhìn cô ta đã sớm muốn leo lên nhà họ Tống chúng ta rất lâu rồi, loại đàn bà giống như cô ta này, tôi sẽ không cưới."
Hoắc Anh Tuấn hủ cau mày:" Một người đàn bà gặp phải loại chuyện này, nếu như cô ấy không thừa nhận mình là vị hôn thê của cậu, sẽ bị người bên ngoài mắng chết đi, người khác sẽ nói cô ấy phá hư... "
" Lão Hoắc, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, luôn là vì Lâm Minh Kiều người đàn bà kia nói chuyện" Tống Dung Đức tức giận cắt đứt lời: " Người khác không biết, nhưng mà các người hẳn biết, tôi giữ nguyên tấm thân trong trắng này suốt ba mươi năm lại bị người đàn bà kia phả hủy, hơn nữa cô ta cũng hẳn biết tôi đối với Hạ Thu cảm tình, nếu như không phải cô ta thừa nước đục thả câu, vậy thì không trách tôi vô tình"