“Không sai, vị này chính là luật sư Chu"Khương Tuyết Nhu nhiệt tình đi lên bắt tay với luật sư Chu.
Luật sư Chu cười rất miễn cưỡng, nhất là khi tầm mắt ác liệt của Hoắc Anh Tuấn lúc quét tới, chân bụng cũng mềm nhũn.
“Chết tiệt, cô là từ nơi nào tìm tới luật sư rác rưới như vậy”Nhạc Trạch Đàm quả thực không nhịn được cười lớn lên: “Cậu cả Hoắc, anh nhìn y phục trên người ông ta, đoán chừng là hàng vỉa hè đi, trên chân giày da còn bị tróc ra, thật là buồn cười chết tôi”
Hoắc Anh Tuấn cũng cau mày sâu đậm nhìn Khương Tuyết Nhu, đây chính là luật sư cô tìm tới lật án vì?
Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối mỉm cười không nói, chẳng qua là lẳng lặng nhìn bọn họ.
Cho đến khi Nhạc Trạch Đàm cười xong, lau đi nước mắt nơi khóe mắt vì buồn cười: “Luật sư Chu, có thể hỏi một chút, cô ta mời anh tốn bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, chỉ sáu mươi triệu"Luật sư Chu ngượng ngùng nói.
“Ngạo mạn”Nhạc Trạch Đàm đùa cợt hướng Hoắc Anh Tuấn giơ ngón tay cái lên: “Khương Tuyết Nhu, tôi biết cô đụng phải Cậu cả Hoắc của chúng tôi thì đã buông bỏ hy vọng thắng được, nhưng cô đối với Lục Thiên Bảo cũng quá qua loa lấy lệ đi, ngay cả hơi tốn mấy đồng tiền mời luật sư đắt tiền cũng không nguyện ý, chỉ có sáu mươi triệu, ha ha, cô không dám bỏ tiền như vậy, tôi có thể mượn cô tiền a, tìm một cái luật sư LOW như vậy, cô không sợ mất thể diện, Cậu cả Hoắc của chúng tôi cũng ngại rơi cấp bậc"
“Anh hiểu lầm”Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười: “Tôi là cảm thấy đối phó luật sư như Hoắc Anh Tuấn vậy, không cần phải tìm quá đắt, dẫu sao cũng sẽ thắng, tìm ai đều giống nhau”
“Cái gì, là lỗ tai của tôi xuất hiện ảo giác hay sao, hay là cô đang nằm mơ giữa ban ngày, ý nghĩ hảo huyền”Nhạc Trạch Đàm phình bụng cười to: “Cậu cả Hoắc, cô nói cứ như một vị luật sư như vậy, có thể đánh bại anh”
“Nằm mơ"Hoắc Anh Tuấn môi mỏng vô tình quăng ra hai chữ, anh nhìn thấy, Khương Tuyết Nhu là đã buông bỏ hy vọng.
Nhưng mà anh biết, đối mặt với anh người bình thường cũng sẽ buông bỏ hy vọng.