Anh phiền não đốt điếu thuốc, sớm biết mới vừa rồi anh ăn xong bữa ăn sáng cô làm rồi hẳn tức giận.
"Hoắc thiếu gia, tôi đi mua cho anh chút đồ ăn." Ngôn Minh Hạo lo lắng nhìn chăm chú vào anh.
"Không có tâm tình ăn, cậu đi đem Khương Kiều Nhân mang tới cho tôi" Hoắc Anh Tuấn lạnh buốt nói: "Người đàn bà này tôi vốn là muốn để cho Khương Tuyết Nhu tự mình đối phó với cô ta, nhưng cô ta quả thực quá là phế vật, tôi tự mình giải quyết cô ta."
Ngôn Minh Hạo gật đầu, xem ra rất nhanh nên vì Khương Kiều Nhân đốt đèn cầu nguyện rồi.
Tập đoàn công ty Hồng Nhân. Khương Kiều Nhân trực tiếp bị an ninh đuổi ra ngoài. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Cô ta không cam lòng, ở cửa đại sảnh la lớn: "Coi như là bố tôi bị bắt đi, nhưng ông ấy là người góp vốn công ty, tôi là con gái ông ấy, tôi có quyền thừa kế cổ phần của ông ấy, hưởng huê hồng."
"Cút đi" An ninh không chút khách khí hướng cô ta nhổ bãi nước miếng: "Bây giờ người nào không biết bố mẹ cô vì để lấy được cổ phần tập đoàn Hồng Nhân, hại chết bà cụ Khương, ngay cả mẹ ruột cũng có thể giết chết! Thật là không có nhân tính, chủ tịch Khương của chúng ta đã tìm đội luật sư muốn truy cứu về cổ phần của Khương Thái Vũ, cô còn muốn thừa kế? Nằm mơ đi".
"Anh chờ đi, chờ tôi trở lại tập đoàn Hồng Nhân, tôi nhất định phải bắt anh sống không bằng chết"
Khương Kiều Nhân tức giận cả người phát run, bây giờ ngay cả một người an ninh cũng dám khi dễ cô. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Thế gian này thật là không công bằng, rõ ràng ngày hôm qua cô đã video những hành động buông thả của Khương Tuyết Nhu kia phát cho đám ký giả, nhưng không nghĩ tới không làm hỏng hình tượng của cô ta, mà lại để cho cô cùng Lương Duy Phong nổi lên trở thành cặp đôi được mong đợi nhất.
Thật là tức chết người.
Cô ta đi tới bên lề đường, đột nhiên một chiếc xe không bảng số ngừng ở trước mặt, ngay sau đó, có hai người trực tiếp đem cô ta lôi vào trong xe.
"Các ngươi muốn làm gì?" Cô ta không kịp phản ứng, liền bị khoác bao bố lên đánh ngất xỉu.
Cũng không lâu lắm, một chậu nước lạnh tạt xuống, cô ta lạnh ngắt hét ầm lên, ngay sau đó bao bố bị xé ra.
"Lạnh có thoải mái không?" Ngôn Minh Hạo trên cao nhìn xuống nhìn cô. Khương Kiều Nhân ngẩng đầu, cảm thấy anh ta có chút quen mắt, một lát sau, cô ta nghĩ tới: "Là anh, anh là thư kí của Hoắc Anh Tuấn.."
"Còn nhớ thì tốt." Ngôn Minh Hạo cười nhạt, nghiêng người sang, lộ ra cách đó không xa một bóng người đàn ông ngồi trên trên ghế sa lon.
Người đàn ông tây trang màu đen, trong tay cầm thuốc lá, khói mù lượn lòe xung quanh, cặp mắt màu mực kia với hàng lông mi dài, lóe lên một chút hàn quang trong con người đen nhánh, cũng phảng phất sắc bén như dao vậy.
Người đàn ông này tản ra một luồng khí để cho người khác có cảm giác sợ hãi.
Khương Kiều Nhân nhận ra anh, trong lòng khó hiểu dâng lên một cảm giác sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
"Luật sư Hoắc, anh cũng là người xử lý mọi chuyện theo luật pháp, bây giờ là lại muốn phạm pháp, muốn bị thu hồi bằng luật sư sao? Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất thả lập tức tôi ra, nếu không tôi sẽ không bỏ qua anh."
Ngôn Minh Hạo giống như là nghe được chuyện cười vậy trực tiếp cười. "Anh cười cái gì mà cười, anh nghe không hiểu lời tôi nói sao." Khương Kiều Nhân cười lạnh nói: "Tôi nói cho các người biết, tôi là người phụ nữ của Hoắc Vân Dương, là Hoắc thiếu gia! Các người biết chưa? Anh ta thích tôi nhất, không tin các người có thể nhìn trong điện thoại di động tôi còn có hình chụp chung cùng anh ta."
Hoắc Anh Tuấn hút xong một điếu thuốc, ném trong cái gạt tàn thuốc, đứng dậy, thân thể cao lớn bức bách chậm rãi hướng cô ta đi tới.
Khương Kiều Nhân cho là anh ta sợ, cười nói: "Hoắc Anh Tuấn, anh chẳng qua là một luật sư mà thôi, Hoắc thiếu gia không phải loại nhân vật tầm thường, người này anh không chọc nổi..."
Lời còn chưa nói hết, Ngôn Minh Hạo đánh xuống cô ta một cái tát thẳng tay, khiến cô ta cũng rớt một cái răng trong miệng.
Khương Kiều Nhân "A a a" kêu lên: "Hoắc thiếu gia sẽ không bỏ qua.." "Chát" Ngôn Minh Hạo lại một cái tát.
Liên tiếp sau mấy bạt tai, răng Khương Kiều Nhân rớt mấy cái, hoảng sợ đến nỗi không dám lên tiếng nữa.
- ----------------------