Ngôn Minh Hạo cũng ủ rũ cực kì, hận không thể biến mất tại chỗ, cậu ta không hiểu, cũng không phải là một mình cậu ta nói, tổng giám đốc tại sao tìm cậu ta gây phiền toái.
“Vậy cậu phải thật tốt trả lời cho tôi cái vấn đề này” Hoắc Anh Tuấn một chút một chút gõ mặt bàn, giọng thâm trầm: “Khương Tuyết Nhu... Tại sao phải tức giận bỏ đi, có phải là thật tối làm không đúng hay không, bây giờ phải nên làm như thế nào?
Ngôn Minh Hạo bừng tỉnh, thì ra người kia là cố Khương. Chậc chậc, cô Khương thật đáng thương, tại sao chạy đến? Nếu đổi lại anh ta là phụ nữ, anh ta cũng sẽ chạy.
“Tổng giám đốc Hoắc, thứ cho tôi nói thẳng, trước mắt... Anh hẳn là đang ở trong cái giai đoạn theo đuổi này” Nói hách thận trọng hỏi.
Hoắc Anh Tuấn a lên, liếc mắt quét qua cậu ta một cái: “Tôi cần phải theo đuổi sao, cô ấy đổi với tôi có tâm tư gì cậu hẳn so với bất kỳ ai khác biết rõ, cô ấy sớm chỉ thích tôi, chẳng qua là trước kia tôi làm thương tổn cô ấy, khiến cho trong lòng cô ấy không thoải mái, lại không muốn làm mất mặt mũi”
Ngôn Minh Hạo thở ra hơi dài bất đắc dĩ, ai bảo anh là tổng giám đốc của mình chứ, cậu ta cũng không thể nào vạch trần anh: “Tổng giám đốc Hoắc, bất kể hai vị là còn tình cảm sâu đậm như thế nào, phụ nữ cũng muốn được cưng chiều, nào có thể gọi phụ nữ đến nhà để cho cô ấy làm thức ăn cho anh, xong rồi còn để cho cô ấy đi rửa chén. Đây là tìm người yêu, tìm vợ, cũng không phải là tìm bà vú. Phụ nữ là muốn được lấy lòng, hẳn là anh nên làm thức ăn, anh rửa chén. Vậy thì cô ấy mới rung động. Anh như vậy sẽ khiến cho cô Khương cảm thấy ở chung một chỗ với anh chính là bị biến thành bà vú thuần túy. Đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái”
“Hạ Thu cũng không có vậy” Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nói.
Ngôn Minh Hạo không nói gì chỉ thầm nghĩa Nhạc Hạ Thu không có, vậy anh sao không đi tìm Nhạc Hạ Thu đi, nhưng mà cậu ta ngoài miệng cổ làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô Nhạc có rửa chén sao, bình thường hình như là dì Trương làm tương đối nhiều chứ?”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Quả thật hình như là, Nhạc Hạ Thu mặc dù thỉnh thoảng biết làm cơm, nhưng những công việc như vậy đều là dì Trương hoặc là Trình Nhã Thanh làm, hơn nữa nhà vệ sinh, giặt quần áo đều có người giúp việc.
Ngôn Minh Hạo thở dài: “Tổng giám đốc Hoắc, anh vẫn phải là làm rõ ràng. Phụ nữ là để cưng chiều, muốn người giúp việc bà vú anh không phải có một đống sao?”
“Nhưng mà tôi chỉ thích thức ăn cô ấy làm” Hoắc Anh Tuấn hơi phiền não nói.
“Vậy anh có thể tự mình học rửa chén, cô ấy làm thức ăn anh rửa chén, thật ra thì rất nhiều vợ chồng đều như vậy nha. Đây cũng là một loại hạnh phúc đơn giản, anh... Có thể học cậu Tạ kia một ít là làm sao theo đuổi người khác.”
“Tôi cần học anh ta?” Hoắc Anh Tuấn mặt coi thường cười nhạt: “Tạ Minh Ngạn có nơi nào có thể so được với tôi.”
Từ sợi tóc đến chân, Tạ Minh Ngạn cũng chưa có một nơi có thể cùng anh so được.
“Là tôi nói sai rồi, là tôi lắm mồm” Ngôn Minh Hạo lập tức vỗ cái miệng mình: “Tạ Minh Ngạn so với anh, đó là khác nhau một trời một vực.”
Hoắc Anh Tuấn phiền não nắm chặt tiền, một lát sau, buồng, lại lãnh đạm nói: “Đi mua cho tôi một xe chở hoa tươi màu hồng đưa đến tập đoàn Hồng Nhân”
Ngôn Minh Hạo xấu hổ, mới vừa còn nói không học, chỉ chớp mắt liền trở mặt.
“Được.”
Anh cung kính đồng ý, sau đó xoay người đi ra ngoài đặt trước hoa tươi đưa qua.
Thấy cậu cả cùng cô Khương mới có thể có hôm nay, cậu ta thật rất an ủi, mặc dù thuật thôi miện của cậu cả không có biện pháp giải trừ, nhưng không trở ngại anh lần nữa yêu Khương Tuyết Nhu.
Tập đoàn Hồng Nhân.
Khương Tuyết Nhu mới vừa kết thúc cuộc họp trở lại phòng làm việc, chợt phát hiện bên trong bày đầy hoa hồng màu hồng, cả người tựa như đặt mình vào trong biển hoa.
Khóe miệng