“Bố của anh là Hoàng Hà à, quan tâm rộng quá rồi đó” Khương Tuyết Nhu trả lời một cách mia mai.
Hoắc Anh Tuấn cười giận dữ: “Cô là vợ cũ của tôi, Hoắc Phong Lang là em trai của tôi lại gần nhau, người ngoài sẽ nói như thế nào đây? Cô da mặt dày, không cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi có!”
“Anh coi Hoắc Phong Lang là em trai của mình sao, ở trong công ty tùy ý đánh nhau, để cho anh ta ở trong Kinh đô bị người khác chê cười, không dám ngẩng đầu” Khương Tuyết Nhu tức giận mắng: “Chưa thấy qua người nào ngang ngược giống như anh, đúng là một con người ích ký!"
“Cho nên cô đang đau lòng cho Hoắc Phong Lang?” Hoắc Anh Tuấn liếc mắt, khí lạnh tràn ra trong mắt.
“Anh ấy đã cứu tôi một mạng, tôi không nên nói giúp anh ấy sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Hơn nữa, chúng tôi trai chưa cưới nữ chưa gả, cũng không phải không thể thử một lần, dù sao Hoắc Phong Lang trông cũng rất đẹp trai”
“Cô dám?” Ánh mắt dữ tợn của Hoắc Anh Tuấn chỉ muốn nuốt chửng cô: “Nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này đâu!”
“Không khoan nhượng không dung túng, dù sao Hoắc Phong Lang ở Hoắc thị cũng không được coi trọng, cùng lắm thì anh ấy đến bên tôi, vừa hay công ty tôi quản lí cực kì nhiều, nói không chừng trong tương anh anh còn phải kêu tôi một tiếng em dâu đấy” Khương Tuyết Nhu nháy mắt với anh: “Có phải cảm giác cuộc sống tràn ngập việc ngoài ý muốn không?”
Hai bên thái dương của Hoắc Anh Tuấn nhảy thình thịch lên, nhảy đến mức đầu thấy đau đớn, anh thấy bản thân không thể tiếp tục nói chuyện với Khương Tuyết Nhu nữa rồi, lần nào đều bị tức đến đau tim.
"Khương Tuyết Nhu, dù tôi có phải phá hủy cô cũng sẽ không để cho hai người làm chuyện xấu mặt như vậy?
“Được rồi, tôi cũng chỉ là nói mà thôi, bây giờ có quá nhiều người theo đuổi tối, Hoắc Phong Lang cũng chỉ là ứng cử viên, tôi còn chưa chọn đầu”
Khương Tuyết Nhu để lại một câu, vẻ mặt như kiểu “đường quan rộng mở" rồi rời đi.
Hoắc Anh Tuấn đấm vào trên cây.
Rõ ràng đã ly hôn, nhưng tại sao cảm xúc của anh vẫn bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ này, thậm chí, nhìn cô cùng người đàn ông khác khiêu vũ với nhau, anh chỉ ước không thể đem cô giấu đi.
Sau khi trở lại sảnh tiệc, Thang Nhược Lang đã ngồi trước chiếc đàn dương cầm.
Toàn bộ đại sảnh của yến hội, ngân nga tiếng đàn du dương và tiếng hát nhẹ nhàng của cô
ta.
Các khách khứa đều nghe rất hưởng thụ, đặc biệt rất nhiều người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu hiểu biết về dương cầm và âm nhạc.
“Thang Nhược Lang này không hổ danh là ca sĩ trẻ có triển vọng, vừa đánh đàn dương cầm vừa hát những nốt trầm bổng mà không hề thở gấp”
“Đúng vậy, vẫn xứng có năng lực, chẳng trách mấy năm nay anh Quý vẫn nâng đỡ cô ấy”
“Đâu chỉ là nâng đỡ, đây chính là cưng chiều, cô ấy muốn cái gì thì anh Quý sẽ cho cái đó, từ một ca sĩ còn nâng đỡ thành ảnh hậu”
“Cô đã đi đâu vậy, tôi tìm cô khắp nơi, tiếp theo sẽ đến cô đấy” Hoắc Phong Lang vội vàng đi đến chỗ của Khương Tuyết Nhu nói.
“Đi ra ngoài kiếm một ít tiền” Khương Tuyết Nhu đưa hai trăm bốn mươi tỷ cho anh ta xem.
Hoắc Phong Lang sợ ngây người: “Kỳ lạ, cô kiểm đầu ra”
“Anh của anh đấy.” Khương Tuyết Nhu chỉ vào Hoắc Anh Tuấn từ phía sau đi vào, sắc mặt đen kịt giống như Bao Công.
Hoắc Phong Lang giơ ngón tay cái lên: “Bái phục, lát nữa mời ăn khuya đi”