Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, khom người ở bên cạnh miệng cô ngửi một cái: “Tôi làm sao ngửi thấy được có một mùi dầm nhỉ."
“Anh còn làm trò đùa"Khương Tuyết Nhu vỗ trên người anh một cái.
Lực trên tay không lớn, ngược lại là giống như đang cù lét nhột vậy.
Hoắc Anh Tuấn bắt tay cô lại, đặt ở bên môi hôn một cái: "Nếu như trước kia anh có thể sẽ không nghe lời như vậy, thậm chí sẽ không ưa có nhân viên y tế ngây ngô mà bệnh viện tâm thần đưa tới bên người, nhưng mà vì em, anh muốn phối hợp chữa trị bình phục lại sớm một chút, anh không muốn lại làm tổn thương em lần nào nữa, em hiểu không?"
Khương Tuyết Nhu cắn môi, bỗng nhiên có chút thấy phiền mình thay đổi như vậy đầu óc nhỏ nhen: “Em hiểu, nhưng mà anh tại sao không tìm một người tuổi tác hơi lớn hơn một chút, hoặc là nam cũng được, em đi làm, mỗi ngày đều là hai người cô nam quả nữ... "
Hoắc Anh Tuấn cười, gãi gãi cằm cô: "Thật đúng là ghen?"
"Hoắc Anh Tuấn” Khương Tuyết Nhu mặt đỏ tới mang tài trợn mắt nhìn anh: "Xong chưa?
"Ngoan,anh ở trong công ty tùy tiện tìm một người thư kí hay nhân viên cũng đẹp mắt hơn so với cô ấy, anh muốn em mãi ở cạnh anh như vậy, nơi nào lại còn đi tìm người khác ngồi vào vị trí Hoắc phu nhân” Hoắc Anh Tuấn cười nói: "Trước kia anh cùng với Diệp Minh Ngọc ở chung một chỗ, cũng không thấy em ghen như vậy, hay là em giấu ở trong lòng chưa nói ra".
Bị anh vạch trần chân tướng, Khương Tuyết Nhu cả người cũng quẫn bách.
"Em lười để ý anh, em đi nấu cơm”Cô đem khăn lông ném trên người anh một cái, xuống lầu nấu cơm.
Mới vừa vào phòng bếp, Nhạc Hạ Tuyền cầm một danh sách đi vào: "Cô chủ, đây là danh sách đồ ăn bình thường cậu cả nên ăn, vì bệnh tình của anh ấy, tôi đề nghị lấy dinh dưỡng phong phú, chất mềm dễ tiêu hóa ăn uống làm chủ, tận lực tránh những món ăn quá dinh dưỡng hay cứng"
“Được, cám ơn” Khương Tuyết Nhu nhận lấy danh sách, đột nhiên hỏi: "Chúng ta có phải đã gặp ở đâu rồi hay không"
Nhạc Hạ Tuyền sửng sốt một chút, cười nói: "Hẳn là không có rồi, dù sao tôi cũng là lần đầu tiên thấy cô chủ, nhưng mà thật ra có rất nhiều người nói tôi có chút quen mặt"
"Có thể là vậy”Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái.
Làm xong thức ăn đem ra, Khương Tuyết Nhu thấy Hoắc Anh Tuấn ngồi trên ghế sa lon, Nhạc Hạ Tuyền đứng bên cạnh khom người tựa như đang thấp giọng nói chuyện gì đó với anh.
Chẳng qua là thời điểm Nhạc Hạ Tuyền bắt đầu thường xuyên nhắc nhở Hoắc Anh Tuấn: "Ăn ít thịt, ăn nhiều rau cải với cá, tôm ". Trong lòng cô có chút không thoải mái, dù sao những lời này trước đều là cô nói, bây giờ bị người khác đoạt, luôn cảm giác là lạ.
Cô thật hoài nghi mình càng ngày càng lòng dạ hẹp hòi.
Sau khi ăn xong, Khương Tuyết Nhu kéo Hoắc Anh Tuấn đi ra bờ biển tản bộ, tiêu cơm.
Sau khi trở lại hai người mỗi người ở trong thư phòng làm việc, sau khi làm việc xong có tranh thủ đi tắm.
Từ trong phòng tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn cầm một cái ly đang uống thứ gì, Nhạc Hạ Tuyền đứng bên cạnh ngửa đầu chuyên chú ngưng mắt nhìn anh.
Vâng sáng ấm áp vàng nhuộm lên trên hai người.
Một màn kia, khiến cho cô nhức mắt.
"Anh đang uống gì vậy?”Cô đi tới, nhìn trong ly của anh một cái, chất lỏng màu trắng đục, là sữa bò. Nhạc Hạ Tuyền ôn tồn giải thích rõ: "Trước khi ngủ uống một ly sữa bò, có lợi giúp giấc ngủ sâu hơn"
"Cám ơn cô, nhưng mà loại chuyện pha sữa này để cho tôi làm là được rồi” Khương Tuyết Nhu cười nhạt nói.
Nhạc Hạ Tuyền ngẩn ra, ngay sau đó mặt đẹp trở nên trắng nhợt, không biết làm sao gật đầu: “Được, tôi đi ra ngoài".
- ----------------------