Cô vội vàng lên lầu cầm sổ hộ khẩu , vừa bước tới phòng khách liền thấy Khương Kiều Nhân đang cầm một đống lớn văn kiện từ trong thư phòng đi ra.
Tóc đen dài , khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ , vẻ ngoài thuần khiết không pha không nhiễm bụi trần.
“Em gái , cuối cùng em đã về rồi , chuyện hôm qua khiến chị rất lo lắng cho em.”
Khương Kiều Nhân tỏ vẻ áy náy: “Nhưng Thanh Minh thật sự không thích em , chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lùng: “Được rồi , không có người nào ở đây , chị cũng không cần giả bộ nữa. Trước đây tôi đã đánh giá thấp chị.”
“Em đừng như vậy.”
Khương Kiều Nhân cắn môi , nước mắt rơi xuống: “Sau này những thứ em muốn chị đều cho em được không? Chuyện công ty chị cũng không nhúng tay vào , tất cả tư liệu đều giao cho em.”
Nói xong cô ta liền đem tài liệu đặt vào trong tay Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không thể giải thích được chuyện này , liền vô thức vươn tay đẩy ra , kết quả tất cả toàn bộ tư liệu đều rơi trên mặt đất.
“Hai người đang làm gì đấy?”
Đột nhiên , Lạc Tâm Du từ dưới lầu bước lên , đúng lúc nhìn thấy Khương Kiều Nhân với khuôn mặt đẫm nước mắt và đống tài liệu lộn xộn dưới đất.
“Đây không phải là tài liệu công ty mà bố đã yêu cầu con đọc sao?”
“Mẹ , đừng tức giận với em ấy , là con không tốt.”
Khương Kiều Nhân mặt mày tái mét nhanh chóng giải thích: “Tuyết Nhu nói con đừng quan tâm tới chuyện của công ty , con muốn đưa những văn kiện này cho em ấy , có lẽ em ấy là vì chuyện của Thanh Minh cho nên tâm tình không tốt.”
“Chị đừng nói bậy.”
“Câm miệng.”
Lạc Tâm Du trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Chuyện của công ty từ khi nào đến lượt mày khoa tay múa chân , tài liệu này là tao và bố mày đồng ý đưa cho con bé xem , cuối tuần nó sẽ chính thức đến công ty đảm nhiệm chức vụ quản lý. Mày an phận một chút cho tao.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt: “Bằng cấp của con so với cô ta cũng cao hơn , kinh nghiệm cũng không thiếu , vào công ty được một năm vẫn chưa được làm quản lý , dựa vào cái gì mà cô ta vừa mới vào liền có thể.”
“Mẹ , con không làm quản lý nữa , con không muốn làm ảnh hưởng tới tâm lý của Tuyết Nhu.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng nghẹn ngào nói.
Lạc Tâm Du lại càng đau lòng không thôi: “Mày nghe xem , Kiều Nhân một chút cũng nghĩ đến một chút tình cảm chị em này , còn mày thì sao? Lòng dạ hẹp hòi , tính toán chi li , không đủ tư cách làm quản lý. Chẳng trách Thanh Minh lại chọn Kiều Nhân.”
Những lời nói cay nghiệt của mẹ giống như từng roi từng roi quất lên người Khương Tuyết Nhu.
Rõ ràng đều là con gái của bà ta , sao bà ta lại có thể bất công như vậy?
Khương Kiều Nhân nói bất cứ điều gì cũng hết lòng tin tưởng. Mà cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẹ , cô là người như thế nào chẳng lẽ bà ta không rõ ràng sao.
Từ hôm qua đến giờ không có ai an ủi cô , xem ra mọi chuyện đều coi như là đương nhiên.
Cô cũng là con người mà.
Một cơn tức giận chưa từng có trước đây dâng lên trong lòng , Khương Tuyết Nhu lùi lại phía sau hai nước: “Được rồi , nếu tôi đã không tốt như vậy , tôi đi được chưa?”
Nói xong cô quay vào phòng lấy vali , nhét tất cả quần áo vào bên trong.
Giọng của Khương Kiều Nhân từ ngoài cửa truyền đến: “Mẹ , Tuyết Nhu đang tức giận , chúng ta đến khuyên nhủ em ấy đi.”
“Đừng để ý tới nó , tính cách của nó chính là như vậy , một đứa hư hỏng , hai ngày nữa sẽ trở lại bình thường thôi. Con sắp phải đính hôn , mẹ cùng con đi mua quần áo.”
“…”
Giọng nói nhỏ dần đi.
Từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay , Khương Tuyết Nhu xách vali xuống lầu , lái xe rời đi.
Trong nháy mắt cô có cảm giác dường như chính mình đã mất đi tất cả.
Rõ ràng cô cũng không làm sai chuyện gì , vì sao tất cả mọi người đều phải đối xử với cô như vậy?
Khương Tuyết Nhu dùng sức xiết chặt tay lái , đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Bốn mươi phút sau.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ở cửa Cục Dân chính , vẻ ngoài vô cùng bắt mắt , trên người người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi tỉ mỉ và quần tây đen , dáng người cao thẳng , thần thái khác thường.
Cô nhanh chóng dừng xe lại , vội vàng chạy tới: “Anh thật sự đến đây sao?”
Giọng nói của người phụ nữ mang theo một tia vui mừng.
Hoắc Anh Tuấn quay lại , sau khi ngửi thấy mùi rượu tối hôm qua vẫn còn trên người đối phương thì không khỏi cau mày: “Cô vẫn còn chưa tắm?”
Khương Tuyết Nhu ngay lập tức xấu hổ: “Tối qua uống say quá nên khi về không ý thức được , sáng nay thức dậy lại vội vàng…”
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng ghét bỏ của người đàn ông , cô vội vã thề: “Hôm nay thực sự là một chuyện ngoài ý muốn , bình thường mỗi ngày tôi đều tắm rửa , tôi là một người thích sạch sẽ.”
Cô vừa nói vừa đánh giá nét mặt của đối phương.
Dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar sẽ khiến giá trị nhan sắc của người đàn ông tăng lên vài phần , nhưng khi dưới ánh sáng ban ngày lại đột nhiên phát hiện cũng không đẹp đến như vậy.
Nhưng người đàn ông này dường như là một ngoại lệ.
Anh ta không những không giảm giá trị về ngoại hình mà còn đẹp trai bức người , đường nét khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng , lông mày như vẽ , làn da thậm chí không có một lỗ chân lông nào.
Cô nhận thấy một số phụ nữ trẻ đi ngang qua ánh mắt của bọn họ đều dán lên người này.
“Người đàn ông này đẹp trai quá.”
Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ nói: “Cô gái bên cạnh nhìn cũng không tệ.”
“Thật đúng là trai tài gái sắc , sau này đứa nhỏ được sinh ra khẳng định sẽ rất đẹp , không giống chúng ta , thật lo lắng.”
“…”
Cuộc thảo luận vừa lúc bên này có thể nghe thấy , Hoắc Anh Tuấn trực tiếp nói: “Chúng ta sẽ không sinh con.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Hoắc Anh Tuấn: “Ba năm nữa chúng ta ly hôn , tôi sẽ cho cô một khoản tiền , đủ để nửa đời sau của cô không lo tới chuyện cơm áo. Tôi cũng sẽ không tới gặp mặt người nhà của cô , tự mình nghĩ đi , nếu không đồng ý có thể rời đi.”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy trong lòng nghẹn lại , không thể đẩy lên cũng không thể nuốt xuống.
Còn tưởng rằng tối hôm qua đối với cô chính là vừa gặp đã yêu.
Quên đi , không yêu thì thôi.
Thời gian ba năm cô không tin với sức hấp dẫn của mình còn sợ không bắt được người đàn ông này sao?
Cô phải ngồi vững vào vị trí mợ của Lục Thanh Minh.
“Được.”
Hai người đi vào bên trong cục dân chính , trước tiên là chụp ảnh.
Người chụp ảnh cầm máy ảnh thật lâu không hài lòng: “Hai người có thể gần hơn một chút nữa được không? Ngọt ngào một chút , còn người đàn ông này , anh cười một chút.”
Hoắc Anh Tuấn trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn , Khương Tuyết Nhu ôm lấy cánh tay anh , cười nói: “Thần kinh mặt của chồng tôi bị tổn thương , cơ mặt bị liệt. Đừng làm cho anh ấy cảm thấy xấu hổ , cứ như vậy đi.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn thấy bản thân mình bị người khác nói xấu , mang theo một tia run sợ cúi xuống nhìn người phụ nữ đang tươi cười trong lòng.
“Nếu anh không muốn chuyện chụp hình bị gián đoạn thì tốt nhất đừng lên tiếng.” Khương Tuyết Nhu kiễng chân lên không chút sợ hãi , nhẹ giọng thì thầm vào tai anh. Hơi thở phảng phất trên vành tai anh , ngứa ngáy.’