Hoắc Anh Tuấn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận: “Nói thật ra”
Dương Nham bị dọa cho sợ hãi mà phun hết ra: “Đúng như những gì thư kí Ngôn nói ạ”
“Thế nên... lúc đó Trình Nhã Thanh đang muốn lột quần của Khương Tuyết Nhu sao?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt lại.
Vương Nguyên Nhuận nuốt một ngụm nước bọt nói: “Lúc đó Trình Nhã Thanh nói sợ cô ấy giấu trong quần..”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã giáng một cú đấm thật mạnh tới.
Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận bị đấm cho mặt mũi bầm dập, nhưng không ai dám hó hé gi.
“Thế nên mấy cậu đều nhìn thấy hết rồi phải không?” Gân xanh trên tay anh nổi hết lên, người phụ nữ của anh lại bị mấy tên khốn này nhìn thấy hết rồi, anh hận không thể móc hết mắt của mấy tên này ra.
“Chúng tôi... chúng tôi không có” Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận run cầm cập, chết cũng không dám nhận.
“Sao có thể không thấy được, lúc đầu mấy cậu giữ cô ấy, chắc chắn nhìn rõ lắm chứ gì? Hoắc Anh Tuấn nặng nề đạp lên tay bọn họ.
“Sao lúc đó mấy cậu không lên tiếng đi, dù tôi với Khương Tuyết Nhu ly hôn, thì cô ấy cũng là vợ trước của tôi, từ lúc nào đến lượt mấy cậu húp của trời vậy”.
“Xin lỗi, cậu cả Hoắc” Hai người họ quỳ gối trên đất dập đầu côm cốp.
“Lúc đó cậu cực kì chán ghét cô Khương, chúng tôi tưởng cậu chán mà còn ghét cô ấy, lại thêm Trình Nhã Thanh là người của chúng ta nên chúng tôi mới mắt nhắm mắt mở như vậy?
Hoắc Anh Tuấn tức đến muốn hộc máu mồm.
Anh biết hai tên này đang nói thật lòng, là do bản thân anh coi thường Khương Tuyết Nhu trước, thế nên bọn họ mới làm nhục Khương Tuyết Nhu.
Nói cho cùng, đều là mấy việc ngu ngốc mà bản thân mình làm ra cả, thế mà lúc sáng lúc Khương Tuyết Nhu nhắc đến, anh còn mang theo thái độ nghi ngờ, cho rằng cô muốn trả thù