Hoắc Phong Lang mất tích “Nghe nói Hoắc Phong Lang bị anh trai ruột ép sang Pháp. Ở Pháp bây giờ thường xuyên xảy ra xung đột. Có thể tưởng tượng được ngay lúc này bị bắt qua đó chịu nguy hiểm”.
Hoắc Phong Lang mất tích “Nghe nói cuộc xung đột ở Pháp sáng nay vừa có bom đạn vừa có bom khói, thương vong rất nhiều. Cậu hai Hoắc xem ra lành ít dữ nhiều”
Hoắc Phong Lang mất tích “Cậu cả thật sự quá tàn nhẫn, Hoắc thị về cơ bản là của mình anh ta, anh em thủ túc cũng không bỏ qua”.
“Cậu hai Hoắc là một người tốt. Anh ấy thường giúp đỡ những hộ gia đình khó khăn ở những vùng nghèo khó của chúng tôi và quyên góp kinh phí để xây dựng trường học. Cậu cả thật độc ác”
“Lầu trên thật ngầu, vậy mà lại dám công khai mắng nhiếc Cậu cả, không sợ có chuyện”
“Haha, Kinh đô cũng không phải chỉ có mình Cậu cả có tiếng nói. Nhưng nếu bị bịt miệng hoặc chúng ta xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không cần thấy kì quái, nói cho cùng là Cậu cả mánh khoé thầu trời”
Trong một thời gian ngắn, các chủ đề hàng đầu và lượt tìm kiếm nóng đã vượt quá 3 tỷ lượt. Khương Tuyết Nhu sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Hoắc Phong Lang đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như Hoắc Phong Lang không giúp cô, cũng sẽ không bị Hoắc Anh Tuấn phái tới nơi như vậy, là cô hại Hoắc Phong Lang rồi.
Hoắc thị Ngay khi Hoắc Anh Tuấn bước lên tầng cao nhất, Hoắc Nhã Lam đã định giơ tay tát thẳng vào mặt anh một cái.
Anh đưa tay tóm lấy tay bà ta lại. Hoắc Nhã Lam đầu tóc rối tung, ánh mắt đỏ lên vì giận dữ: “Hoắc Anh Tuấn, nếu như Hoắc Phong Lang xảy ra bất trắc gì, tôi nhất định sẽ bắt anh bồi táng cùng”
Cả cơ thể anh chấn động, hai tay đặt dưới tay áo khẽ run.
Sở Minh Khôi ở bên cạnh vội vàng ôm lấy vai Hoắc Nhã Lam: "Nhã Lam, bình tĩnh, bây giờ điều quan trọng nhất. là Phong Lang trở về. Tôi đã bảo thư ký đặt vé, lát nữa sẽ bay đến Pháp"
"Ông?”.
Hoắc Nhã Lam lộ vẻ lo lắng: “Nhưng bên đó tình hình hiện tại rất hỗn loạn, có thể xảy ra chiến tranh, ngộ nhỡ ông cũng gặp chuyện gì..”.
“Cho dù Phong Lang đã chết, tôi cũng sẽ tìm ra thi thể của nó và đưa nó trở về” Đôi mắt Sở Minh Khôi hiện lên tia đau lòng.
“Không cần, tôi đi.” Hoắc Anh Tuấn khẽ nói rồi liền xoay người rời đi.
"Đứng lại, tôi làm sao biết được anh ở bên đó có giở trò hại chết Phong Lãng hay không? Anh mau đi cùng Minh Khôi"
Hoắc Nhã Lam lạnh giọng ra lệnh: “Anh nhất định phải đưa hai cha con họ trở về an toàn"
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn lộ ra một tia lạnh nhạt, trực tiếp rời đi.
Ngôn Minh Hạo nghe vậy khó chịu: "Phu nhân thật quá đáng, dù sao đi nữa anh cũng là bà ấy dứt ruột đẻ ra, Cậu cả, theo tôi anh tuyệt đối đừng đi, để cho hai cha con họ chết ở đó."
"Cậu không thấy trên mạng tấn công tôi như thế nào. Hình tượng hiện tại của tôi tụt dốc không phanh. Lần này tôi đi là để xoa dịu dư luận...vả lại tôi còn chưa nghĩ rằng Hoắc Phong Lang đã chết rồi, vậy mà trên mạng đã sôi
sục lên nhanh như vậy. Rốt cuộc có một cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet. Tôi không tin rằng không có người đổ thêm dầu vào lửa. "
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn lộ ra một tia trào phúng.
Trước khi lên máy bay, anh gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu: "Này, anh đi công tác mấy ngày, em ở nhà ngoan ngoãn uống thuốc ăn cơm".
Phía đầu dây bên kia trầm lặng vài giây, Khương Tuyết Nhu thấp giọng nói: "Anh...có thể để cho Hoắc Phong Lang sống không.
Lồng ngực dường như có thứ gì đó vỡ tan ra, trong lòng Hoắc Anh Tuấn như tro tàn nguội lạnh, tất cả những người xung quanh anh yêu thương đều không tin anh, kể cả cô, mọi người đều nói bên Pháp nguy hiểm, nhưng khi anh sắp bay sang đó không có một ai quan tâm.
Anh cười cười, không muốn giải thích nữa, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng.
Cúp máy, anh quay sang Ngôn Minh Hạo và nói: “Thuốc hồi trước tôi uống mang theo chưa?”
Ngôn Minh Hạo giật mình, nhớ tới Quý Tử Uyên nói bệnh tình của anh có thể tái phát nên cuối cùng vẫn đưa thuốc cho anh.
- ----------------------