“Tôi không? Tổng Dung Đức cắn răng, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: "Lão Hoắc, hôm nay bác sĩ là cứu sống cô ấy, nhưng mà nếu như cô không có muốn sống, vậy ngày mai thì sao, ngày mốt thì sao, ban đầu nếu như không phải là cô ấy ở bệnh viện tâm thần khích lệ cậu, cậu có lẽ đã buông bỏ, sau đó, cô ấy vì cậu đi học tâm lý học, ba năm nay, không phải vì cô ấy, cậu đã sớm điên rồi, cậu tại sao lại không thể cho cô ấy một chút xíu thương hại, tại sao phải làm đến tàn nhẫn như vậy”.
Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhảy anh, anh trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Tổng Dung Đức bắt lấy chân anh: “Lão Hoắc, tối cầu xin cậu, cậu không đáp ứng, tôi vẫn quỳ”
“Dung Đức, là anh em cũng không nên ép tôi như vậy”. Hoắc Anh Tuấn hất tay anh ra, sải bước đi ra ngoài.
“Dung Đức, đứng lên đi”Quý Tử Uyên thở dài: “Cậu muốn Hạ Thu vui vẻ, tôi có thể hiểu, nhưng không thể đem phần vui vẻ kia đặt ở trên người của người khác được, đối với lão Hoắc mà nói, trên người cậu ấy gánh đối với Hạ Thu là áy náy cùng với một cái mạng, cậu ấy hồi nào không có áp lực
Anh ta nói xong đi ra ngoài.
Trên hành lang, Hoắc Anh Tuấn đốt một điếu thuốc, nói: "Có lúc, tôi đang suy nghĩ, nếu như ba năm trước Hạ Thu không cứu được tôi thì tốt”
“Lão Hoắc, chở cho mình áp lực quá lớn, thật ra thì... Cậu cũng không có làm gì sai"Quý Tử Uyên vỗ vai anh một cái: “Tôi biết, trước kia cậu buộc mình cùng Hạ Thu kết hôn, thật ra thì cũng không vui”
“Cám ơn”
Hoắc Anh Tuấn khổ sở cười cười.
Anh lấy điện thoại di động ra, tìm được nick zalo của Khương Tuyết Nhu, bên trong không có một cái tin tức của cô, cũng không có điện thoại.
Anh đụng đến bàn phím, muốn hỏi một câu, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Nhạc Hạ Thu kiên quyết đụng đầu, lòng lại mệt mỏi như vậy, cuối cùng vẫn là dừng lại.
Khi đêm đến.
Chiến Thành mang tới tin tức, anh liếc nhìn hai người Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên, muốn nói lại thôi.
“Nói đi, bọn họ không là người ngoài"Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
“Đây là hung thủ bắt cóc Nhạc Hạ Thu”Chiến Thành lấy ra một tấm hình đưa anh.