Đúng lúc này, điện thoại Lương Duy Phong vang lên, sau khi nghe máy mặt anh ta hoàn toàn biến sắc: “Tôi lập tức đến”.
“Tuyết Nhu, công ty có việc gấp. Tối nay anh không thể đi cùng em” Nói xong anh ta đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Khương tuyết Nhu sửng sốt, quen biết nhau lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Lương Duy Phong gấp gáp đến thế. - Sau đó khi trở về khách sạn, cô xem TV thì mới biết rằng thuốc do Tập đoàn Kim Tuệ sản xuất có vấn đề. Hiện tại, bản thân Lương Duy Phong đã bị tạm giam.
Cô sửng sốt, vội vàng đưa luật sư đến hiện trường, nhưng không thể bảo lãnh cho anh. Cảnh tượng này rất quen thuộc, khiến cô nhớ tới khi cô bị bắt ở Thanh Đồng. Chỉ là lần này đổi thành Lương Duy Phong.
Luật sư nói: "Cô Khương, Tổng Giám đốc Lương nhất định đã đắc tội ai đó rồi. Thực tế anh ấy có thể được tại ngoại trong trường hợp này nhưng cảnh sát lại không thả người đi. Thật sự không có cách nào. Kim Tuệ bây giờ như rắn không đầu, công xưởng đình công. Chỉ cần một tuần lễ thì Kim Tuệ xong đời”
Khương Tuyết Nhu tay chân như nhũn ra. Cô hiểu hết. Tất thảy những thứ này đều không thoát khỏi có liên quan đến Hoắc Anh Tuấn..
Cô nghĩ rằng Hồng Nhân không sao, mình rốt cuộc tại qua nạn khỏi, nhưng cô lại làm hại Hoắc Phong Lang và Lương Duy Phong.
Cô chưa bao giờ hận một người đàn ông nào như thế này. Hoắc Anh Tuấn, thật quá hèn hạ. Hiện tại cô rất hối hận, mình rốt cuộc đã chọc giận ma quỷ nào rồi? Hoắc Anh Tuấn muốn cái gì, rất rõ ràng. Nhưng khi chờ khi Lương Duy Phong đi ra ngoài, cô sẽ đối mặt với anh như thế nào đây? Cả đêm, Khương Tuyết Nhu thức trắng. Nhà họ Lương cũng sắp gọi cháy máy cô rồi.
Bà cụ Lương khóc: "Tuyết Nhu, con nhất định phải cứu Duy Phong. Con có thể tìm bố của con mà. Nếu còn tiếp tục như này, gia đình họ Lương của chúng ta sẽ kết thúc."
"Tuyết Nhu, Duy Phong chỉ có một quả thận, ở trong tù như vậy thực sự là không được." "... Bà đừng lo lắng, con sẽ tìm ra cách" Khương Tuyết Nhu cay đắng chấp nhận. Rạng sáng, cô bắt xe đến tập đoàn Hoắc thị. Nhưng ngay khi cô hỏi quầy lễ tân, cô đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
"Cô cho mình là ai chứ? Tưởng là chó mèo gì cũng gặp được Tổng Giám đốc của chúng tôi à?".
"Mau cút đi." Nhân viên bảo vệ trực tiếp đóng cửa. Khương Tuyết Nhu phải đợi ở cửa, đến khi trời tối mịt, cuối cùng cô cũng nhìn thấy xe của Hoắc Anh Tuấn từ bãi đậu xe đi ra.
Cô vội vàng lái xe theo sau.
Trong xe Rolls-Royce, tài xế nhắc nhở: "Tổng Giám đốc Hoắc, đằng sau có một chiếc xe màu trắng bám theo"
Hai tay lật xem tài liệu dừng lại, Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói: "Để cô ấy đi theo" Sau nửa giờ, xe đến khách sạn dưới lầu. “Dừng lại ở đây” Hoắc Anh Tuấn đem tài liệu đóng lại, mở miệng nói.
Tài xế sửng sốt: "Không phải gần đây, sau khi đậu xe xong anh mới đi vào từ thang máy dưới hầm sao?"
Đáp lại câu hỏi của anh ta là sự im lặng, người tài xế cảm thấy phát rét, lúc này mới ý thức được mình quá giới hạn, vội vàng đậu xe.
Hoắc Anh Tuấn tự mình mở cửa bước xuống và đi về phía cổng, Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy tới, ngăn lại trước mặt anh.
“Cô muốn làm gì?” Vệ sĩ đứng ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn, ánh mắt đề phòng.
- ----------------------