"Anh nói thế tôi cũng có chút."
Hoắc Anh Tuấn cắn răng, đôi chân dài sải bước qua.
Khương Tuyết Nhu vừa mới ngồi xuống, cô cầm cốc lên, định uống một hớp rượu vang đỏ, thì đột nhiên có một lực phía sau kéo cô lại.
Rượu vang đỏ trong ly đổ ra ngực chiếc áo trắng của cô. Nơi ngực bị ướt dính sát lại, lộ ra đường cong đáng tự hào cùng những dấu vết bên trong cơ thể. Khương Tuyết Nhu hét lên, tức giận vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn. "Hoắc Anh Tuấn, anh xấu tính quá rồi đấy!"
Sau khi Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh một cái liền nhanh chóng cầm khăn giấy lau chùi rượu bị đổ trước ngực mình.
Nhưng bất kể cô lau thế nào thì chiếc áo đã ướt, dán chặt vào ngực, xuyên thấu, cũng rất lúng túng.
"Mặc đi." Đường Hiểu lập tức cầm áo khoác muốn phủ lên vai cô, nhưng lại bị đôi tay to lớn của Hoắc Anh Tuấn giữ chặt lại, đôi mắt đen sâu thẳm kia nhìn anh chằm chằm cảnh cáo.
"Tổng giám đốc Hoắc, anh không phải có bạn gái rồi sao, quản quá rộng rồi đấy" Đường Hiếu bình tĩnh cười một tiếng.
"Anh hỏi cô ấy, tôi sao lại quản rộng như vậy" Hoắc Anh Tuấn kéo qua áo khoác một cái, phủ lên người Khương Tuyết Nhu: "Mặc xong, cài nút vào"
Đang nói chuyện, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn lướt qua, đập vào mắt là hình ảnh nóng bỏng. Anh không ngờ tới cô lại hấp dẫn như vậy. Nghĩ đến cô mặc nội y bên trong anh mua, một cảm giác không gọi tên được tràn ngập trong đầu.
"Tôi đời trước rốt cuộc là gây tội gì mà đời này đụng phải anh?”
Giọng anh vô cùng phách lối khiến Khương Tuyết Nhu tức giận muốn bốc hỏa.
"Đây cũng là vấn đề tôi tò mò" Hoắc Anh Tuấn thấy nút áo bên trên cô chưa cài chắc, một phần đường cong vẫn có thể nhìn thấy, anh bỗng nhiên không vui đưa tay giúp cô cài chắc vào, ngón tay chạm tới đã thấy mềm mại giống như là lông chim nhẹ nhàng bay vào trong lòng anh vậy.
Người phụ nữ này đời trước rốt cuộc là làm gì, là hồ ly tinh sao? "Lão Hoắc, sao cậu lại tới?"
Đang đi lấy thêm một mâm hàu sống thì Hạ Văn Trì trở lại lại thấy một màn này, con ngươi cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất, anh ta vội vàng nhìn bốn phía, thấy chỉ có mình anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng không muốn gặp Tống Dung Đức, Nhạc Hạ Thu, với mấy người kia, toàn là âm dương quái khí không vui chút nào.
"Mấy cậu không phải muốn đi câu lạc bộ sao, cậu không ở bên Nhạc Hạ Thu à?" Anh ta lại bổ sung đôi câu.
Chọc cho Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú âm trầm: "Làm sao nào? Các người ngồi lâu như vậy, cô ấy còn không có nói cho các người biết gì sao?"
Anh quay đầu nhìn Khương Tuyết Nhu, cau mày: "Cô mau mang giấy chứng nhận kết hôn ra đây cho họ nhìn chút đi. Không phải lúc nào cô cũng mang theo bên người à?"
#
#
Khương Tuyết Nhu nói: "Anh nói ra mà không có một chút xấu hổ nào sao, chưa ly dị mà lại ở bên ngoài tằng tịu với phụ nữ khác, không những thế, còn cùng nhân tình đối phó tập đoàn tôi, muốn đem tôi dạy dỗ, giờ cần thể diện sao?"
"Cô biết rõ tôi đối với cô căn bản không có cái gì, chẳng qua cô lại suốt ngày làm tổn thương Hạ Thu. Em xứng đáng bị như vậy".
Hoắc Anh Tuấn nói, mặt không chút lưu tình, Hạ Văn Trì vốn đã quen, nhưng Đường Hiếu lại nghe rất khó chịu: "Tôi thật không nghĩ tới người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, được người người khâm phục ngưỡng mộ là tổng giám đốc Hoắc đây có thể nói ra mấy lời khiến tam quan bị đổ vỡ cả"
"Anh là cái thá gì, dám ở trước mặt tôi khua tay múa chân" Hoắc Anh Tuấn nhếch môi mỏng lên châm biếm: "Anh có phải thích cô ấy hay không?"
Đường Hiểu ôn hòa nói: "Thích không phải rất bình thường sao, Tuyết Nhu ưu tú, xinh đẹp như vậy, chỉ cần cô ấy nguyện ý ở cùng tôi, tôi sẽ không bỏ lỡ, không giống một số người, chiếm một cái hố mà không có cứt"
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, lại thấy Đường Hiệu âm thầm nhìn cô nháy mắt mấy cái, trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện, không nhịn được mà thấy có chút ấm áp.
Hoắc Anh Tuấn tức giận siết chặt quả đấm vì bị đối phương nói ẩn ý. Trong một khắc Hạ Văn Trì nghi ngờ ngay sau đây sẽ có đánh nhau.
- ----------------------