“Nói có lý” Khương Tuyết Nhu đẩy ngã viên mạt chược trước mặt: “Tới"
HII
Sở phu nhân sắc mặt như biến thành từ chi phiếu màu đen viết: “Con nghe không hiểu lời bà nói sao."
“Nghe hiểu rồi” Khương Tuyết Nhu ổn định như thường nói: “Nhưng mà đầu năm nay, đàn ông đi ra ngoài tìm đàn bà không phải là chuyện rất bình thường sao, con nghe nói Sở tiên sinh trước kia cũng cùng với thư kí của mình mập mờ không rõ... "
Sở phu nhân tức giận mặt mũi nhăn nhó: “Đó cũng là lời đồn đãi, bà bây giờ là đang nói con"
“Con nói, đàn ông không có mấy người không ăn trộm thịt sống, huống chi Hoắc Anh Tuấn là người giàu nhất, đàn bà muốn được ngủ chung với anh ấy không đếm xuể, con không thể nào mỗi một phút đều đi quản được, trước tiên hay là quan tâm tốt cho mình đi đã, chờ tương lai cặp sinh đôi trong bụng ra đời, tương lai dù sao ăn uống cũng không cần buồn."
Khương Tuyết Nhu lãnh đãm như thường bắt đầu xào mạt chược.
Sau khi xào xong, chợt phát hiện mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn sắc mặt không đúng lắm đang nhìn sau lưng cô. Cô quay đầu nhìn lại, chi Hoắc Anh Tuấn xanh mặt đứng ở sau lưng cô, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Sở phu nhân "Xi”cười một tiếng: “Cậu cả Hoắc, cậu có nghe hay không phu nhân của cậu một chút cũng không thèm để ý đến cậu"
“Dì Sở trước tiên hay là quản tốt mình đi, dẫu sao từ sau khi nhà họ Sở phát đạt, sợ rằng bà ở bên ngoài bắt gian không ít Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng như băng quét qua Sở phu nhân, nụ cười trên mặt Sở phu nhân cứng đờ, cả người như rơi vào hầm bằng. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
“Đừng đánh nữa, đi với anh."
Hoắc Anh Tuấn đem Khương Tuyết Nhu từ dưới ghế kéo lên.
"Ai da, Anh Tuấn, con làm gì vậy” Hoắc lão phu nhân ở một bàn khác bất mãn đứng lên: "Chúng ta lúc này mới vừa đánh có một tiếng".
"Bà ngoại, một tiếng còn không đủ thì còn phải đánh bao lâu, chẳng lẽ bà hy vọng mấy đứa con của con ở trong bụng bị dạy hư thích đánh mạt chược sao."
Hoắc Anh Tuấn tức giận sau khi nói xong kéo tay Khương Tuyết Nhu lên xe.
Hai người ngồi ở đằng sau, Hoắc Anh Tuấn một gương mặt tuấn tú tỏ ra âm dương quái khí: “Trước tiên quan tâm tốt cho mình?" Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
“Đúng vậy".
Khương Tuyết Nhu lười biếng ngáp một cái, thái độ dửng dưng kia chọc cho Hoắc Anh Tuấn trong lòng ôm một bụng oán khí: “Anh là đàn ông của em, em hẳn phải đem anh đặt ở vị thứ nhất"
"Oh."
Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái.
"Oh cái gì oh, em căn bản không đem lời anh để ở trong lòng” Hoắc Anh Tuấn có cảm giác như một quyền của mình đánh vào trên bông vải.
“Vậy anh muốn em như thế nào?” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nói: “Mỗi ngày phải trông nom phải nhắc tới anh sao, em nói hơn hai câu, anh liền chê em không hiểu em, nói thêm đôi câu, anh lại chê em hiểu lầm ánh mặt trời của anh, lại chỉ trách em không tin anh, em thật không hiểu anh muốn làm gì.
Lần nữa bị bật lại Hoắc Anh Tuấn ủy khuất: “Em trước kia không phải nói anh nếu cùng đám người Dung Đức bọn họ đi ra ngoài chơi, muốn anh mang theo em sao, tối hôm nay anh cùng bọn họ gặp mặt, em đi chung với anh đi"
“Không đi."
Đi em gái anh, cần gì phải đối mặt với người đàn bà Nhạc Hạ Thu kia để tâm trạng mình hỏng bét.
“Em không lo lắng Nhạc Hạ Thu cũng ở đó sao"
- ----------------------