Một gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn khó chịu lên tới trình độ cao nhất.
Còn có cái gì khó chịu hơn so với chuyện anh đang thời điểm cử hành buổi lễ kết hôn, một đám cảnh sát xông tới chỉ trích cô dâu cắm cho anh một cái sừng.
Các vị khách mời đám cưới lại nghị luận ầm ĩ, chẳng ai nghĩ tới tham gia một trận hôn lễ, còn có thể thấy được một vở kịch hấp dẫn.
“Thiệt hay giả, cảnh sát kia ý là nói Nhạc Hạ Thu cùng người đàn ông nước ngoài kia cấu kết” “Có thể không phải là ý đó sao?”
“Cái này không thể nào đâu, nghe nóihai người bọn họ mến nhau hơn mười năm rồi, hơn nữa với điều kiện và thể trạng của Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Hạ Thu còn phải ở bên ngoài tìm đàn ông?”
"A a, có thể không thỏa mãn được cô ta đi”
Từng tiếng nghị luận truyền vào trong lỗ tại Hoắc Anh Tuấn, gương mặt tuấn tú căng thẳng cảnh cáo: “Nhạc Hạ Thu là cô dâu của tôi, mời anh nói chuyện chú ý chọn lời”
Trên người anh tản mát ra một khí chất đáng sợ, khiến cho Đại đội trưởng phá án nhiều năm cũng hoảng sợ nhún nhường.
Nhưng một lát sau, vẫn là lấy dũng khí mở miệng lần nữa: “Người chết này quả thật cùng cô Nhạc đây có quan hệ. Chúng tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho tổng giám đốc Hoắc. Tổng giám đốc Hoắc chẳng lẽ muốn không minh bạch kết hôn sao, hoặc là anh chắc chắn, thật hoàn toàn hiểu người phụ nữ bên cạnh mình sao?”
“Đủ rồi, mặc dù anh là cảnh sát, nhưng hôm nay nhiều khách quý như vậy, anh cũng phải nói với người phụ trách. Người đàn ông nước ngoài kia mà anh nói tôi quả thật đã gặp mặt, bởi vì anh ta mướn nhà trọ của tôi, tôi cũng cùng anh ta nói một chút vấn đề, lại bị các người nói thành có quan hệ bất chính, quả thực thật quá đáng” Nhạc Hạ Thu mặt lạnh giả bộ tức giận mắng.
“Chính là như vậy, Hạ Thu vốn không phải là loại người như vậy” Tống Dung Đức cũng không thể nhịn được nữa nhảy ra ngoài chỉ trích: “Các người làm cảnh sát liền có thể tùy tiện bôi nhọ danh tiếng của một cô gái hay sao? Nhất là hôm nay là ngày kết hôn của cô ấy”.
Đại đội trưởng cau mày đúng mực nói: “Nếu như chúng tôi đã tới, chính là còn nắm giữ chứng cớ khác. Các người nhất định muốn tôi ở nơi công chúng này nói ra thì mới có thể mang người này đi hay sao?”
Nhạc Hạ Thu vừa nghe cả trái tim cũng luống cuống.
Rõ ràng chuyện này đã xử lý rất sạch sẽ, thậm chí người kia nói thi thể của Lỗ Triết Hạn cũng đã ném chôn vào núi hoang rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở bờ sông bị cảnh sát phát hiện.
Cảnh sát tới quá đột ngột, khiến cho cô ta trở tay không kịp, cô ta hoàn toàn không biết cảnh sát hai ngày điều tra được đến cái trình độ này.
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt không tiếng động quét mắt nhìn Nhạc Hạ Thu một cái. Anh vẫn không quá dám tin là Nhạc Hạ Thu sẽ cùng người đàn ông khác cấu kết.
Nhưng ánh mắt cảnh sát lại bình tĩnh, khiến cho anh trong lúc nhất thời cũng trầm mặc.
“Hoắc Anh Tuấn, để cho cảnh sát mang cô ta trở về sở cảnh sát điều tra trước đi” Ông cụ Hoắc bỗng nhiên trầm giọng lên tiếng: “Hôn lễ ngày hôm nay tạm thời hủy bỏ”
Ông cụ Hoắc vừa nói ra những lời này, toàn hội trường khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ tới, một buổi hôn lễ thế kỷ lại đột nhiên bị hủy bỏ.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên ảm đạm. Cô ta thật vất vả mới chờ được ngày hôm nay có thể lập tức trở thành Hoắc thiếu phu nhân, cô ta đã chờ đợi ngày này chờ quá lâu rồi.
"Anh Tuấn” Cô ta nắm chắc tay của Hoắc Anh Tuấn.
Hôn lễ một khi bị hủy bỏ, cô ta sẽ từ một cô dâu được người cả nước hâm mộ sẽ trở thành người bị cười nhạo.
Chẳng những như vậy, danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị hủy diệt.
Cô ta cầu khẩn nhìn về phía Đại đội trưởng: “Có thể để cho chúng tôi làm xong hôn lễ này hay không rồi tôi đi cùng anh đến sở cảnh sát. Liền đi luôn, van xin anh, đây là ngày trọng đại nhất cả đời của tôi.”
Đại đội trưởng trong đáy mắt hoàn toàn không có một tia chập chờn.
Nếu như không phải là anh ta phát hiện một ít chuyện, anh ta có lẽ sẽ nhận một chút, cũng sẽ không làm trễ nãi hôn lễ của người ta.