“Có ý nghĩa chứ, đó là chỗ mấy ông lớn tập hợp lại, nghe nói Thang Nhược Lan còn muốn biểu diễn phục vụ chương trình nữa, chính là ngôi sao nữ cô ghét nhất đó" Lư Hồng Khoa sợ cô không đi, bắt đầu khuyến khích cô: “Nếu cô không có việc gì thì có thể đi chọc cổ ta cũng được đẩy” #
Vài giây sau Khương Tuyết Nhu nở nụ cười: “Được đó, trợ lý Lư, giờ anh càng ngày càng hư hỏng rồi đó nha, Thang Nhược Lan là bạn gái của Quý Tử Uyên, anh không sợ tôi sẽ gặp chuyện không may à?”
Lư Hồng Khoa cười nói: “Bây giờ cô đã là người kế nhiệm của ông Diệp, giám đốc thiết kế của Hazle, giá trị thị trường của tập đoàn Hồng Nhân bây giờ cũng đã tăng lên gấp đôi rồi. Vô số người còn muốn kết bạn với cô ấy chứ. Dù nhà họ Quý có mạnh đến đâu thì cô cũng sẽ không thể thua được”.
“Nói cũng đúng, vừa vặn dạo này tôi và Quý Tử Uyên cũng có món nợ phải tính đấy”. Khương Tuyết Nhu khép thiệp mời lại.
Giờ cô là người rất nhỏ nhen đó, lần trước bệnh viện của nhà họ Quý bắt Diệp Gia Thanh phải rời đi, cô cũng không tính cứ quên đi như vậy.
Ban đêm.
Cổng Trung tâm Hội nghị và Triển lãm. Đoàn xe hơi sang trọng tiến vào.
Trên thảm đỏ dài, Khương Tuyết Nhu bước xuống từ một chiếc Rolls Royce màu đen, trên người cô mặc một chiếc váy đuôi cá có ren và đính kim cương, bộ váy bó sát tôn lên đường cong chữ S quyến rũ trên thân thể, lại phối hợp với khuôn mặt khéo léo, tinh tế và mái tóc xoăn màu nâu để xõa, khiến cả người cô giống như một nàng tiên cá bước ra từ trong tranh.
Đoan trang, thanh lịch, xinh đẹp, hào phóng. Dường như tất cả các tính từ đều có thể sử dụng được trên người cô.
Khiến cho trang phục của tất cả những cô tiểu thư và các ngôi sao nổi tiếng tham dự tối nay ngay lập tức đều bị lu mờ.
Cách đó không xa, ngay phía sau Khương Tuyết Nhu, Thang Nhược Lan cũng bước ra từ chiếc Bentley cùng với Quý Tử Uyên, nhưng vì Khương Tuyết Nhu quá bắt mắt nên không có ai để ý đến cô ta.
Trong lòng Thang Nhược Lan ngứa ngáy căm hận vô cùng, tập đoàn Thái Tiêu cũng là một công ty khổng lồ ở Nguyệt Hàn, vốn dĩ tối nay cô ta còn nghĩ tới chuyện có thể làm mưa làm gió ở chỗ này, ngay cả chiếc váy trên người cũng là nhờ cô ta năn nỉ rất lâu Quý Tử Uyên mới tìm nhà thiết kế hàng đầu đến thiết kế riêng cho cô ta. Không ngờ lại bị Khương Tuyết Nhu cướp mất hào quang một lần nữa. Cả lần trước đáng lẽ ra cô ta đã có thể ký hợp đồng làm người phát ngôn của Hồng Nhân, nhưng lại bị Khương Tuyết Nhu chặn ngang làm hỏng mất.
Sao ba năm trước cô ta không chết đi, chết rồi sẽ không làm người ta chán ghét như vậy nữa.
Càng đáng căm tức hơn nữa là bây giờ Khương Tuyết Nhu lại còn trở thành người thừa kế của tập đoàn Diệp thị.
Thật sự là người so với người lại càng làm người ta tức muốn điên.
“Tử Uyên, không ngờ Tuyết Nhu bây giờ lại bắt mắt như vậy đấy. Trước đây anh đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm” Thang Nhược Lan che dấu sự ghen tị, dùng giọng điệu giễu cợt trêu chọc người đàn ông cao quý đứng bên cạnh.
Quý Tử Uyên đẩy cái kính gọng vàng, đôi lông mày hơi trầm tư của anh ta nhàn nhạt quét qua cô: "Sao, em ghen tị với cô ta à?”
Thang Nhược Lan sửng sốt, nhưng cô không dám giở trò trước mặt Quý Tử Uyên: “Đương nhiên rồi, những người phụ nữ có mặt ở đây có ai là không ghen tỵ với cô ta chứ, cô ta thật đúng là người may mắn” "Em cũng rất may mắn, làm người phải biết chừng mực” Lời nói của Quý Tử Uyên không có bất kỳ câu nặng nề nào, nhưng lại tạo cho người khác rất nhiều áp lực.
Thang Nhược Lan cười nói: “Có thể gặp được gặp anh là em đã thấy đủ rồi, nhưng... đêm nay cậu Hoắc và Nhạc Hạ Thu cũng sẽ đến đây, em rất lo...”
“Không có gì phải lo lắng, tất cả đều là người Nguyệt Hàn, trong một vòng luẩn quẩn, sớm hay muộn cũng sẽ ngẩng đầu không thấy cái đầu thấy, Hạ Thu cũng phải quên đi”
Quý Tử Uyên thản nhiên mở miệng, Thang Nhược Lan đành phải cúi đầu mím môi.
Sau khi Khương Tuyết Nhu bước vào sảnh tiệc cô chợt nhận ra đêm nay có rất nhiều gương mặt quen thuộc, vợ chồng Sở Văn Khiêm và Diệp Minh Ngọc, vợ chồng Hoắc Nhã Lam và Sở Minh Khôi, còn có Hoắc Phong Lang, Lương Duy Phong, Tống Dung Đức...