Anh không phải đang cùng Hiểu Khê, Khương Tuyết Nhu ở trong nhà hàng bên trong sân chơi đang giải lao hay sao.
“Cậu quá nhiều ngày không được nghỉ ngơi, dẫn đến rối loạn chức năng thần kinh não nên hôn mê, là Khương Tuyết Nhu đưa cậu tới đây.” Quý Tử Uyên liếc nhìn anh: “Thà nói là cậu té xỉu. Đằng này lại là do cậu mấy ngày không ngủ. Thật sự cậu coi mình là người sắt à?”
Hoắc Anh Tuấn trầm mặc lông mày nhăn lại.
“Được rồi, có đói bụng hay không, để tôi nói Ngôn Minh Hạo...”
“Tôi nhớ cậu có nói qua, trước kia tôi với Khương Tuyết Nhu cùng nhau ăn ở KFC” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cắt đứt lời anh ta.
“Đúng vậy, cậu làm sao đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
“Tôi còn cùng người phụ nữ khác đi như vậy hay chưa?” Hoắc Anh Tuấn lên tiếng lần nữa.
“Tôi làm sao biết.” Quý Tử Uyên hoàn toàn không giải thích được: “Nhưng mà hẳn không có đi, thế nào?”
“Không có gì?
Hoắc Anh Tuấn ngoài miệng vừa nói, thân thể cũng đã lập tức ngồi dậy, vén chăn lên, thay áo mang giày: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện, tôi đi đây”
“Hoắc Anh Tuấn” Quý Tử Uyên thật là bị anh làm tức chết: “Cậu có thể nghĩ cho thân thể mình một chút đượchay không?
“Tôi bây giờ rất tốt, không sao?
Hoắc Anh Tuấn kéo cửa phòng ra, Trình Nhã Thanh đang đứng đợi ở trước cửa lập tức nói: “Cậu cả, anh đi đâu, tôi đưa anh đi.”
“Cô tại sao lại ở chỗ này?” Hoắc Anh Tuấn quét mắt nhìn qua, Trình Nhã Thanh kinh ngạc giật mình.
Cô ta và Ngôn Minh Hạo không giống nhau, là thành viên của nhóm Thanh Long, vậy nên không có lời truyền củaHoắc Anh Tuấn thì sẽ rất ít khi tới.
Cô ta lần này đứng ở chỗ này, hoàn toàn là muốn vì Nhạc Hạ Thu mà giám sát anh.
“Tôi...”
“Nhiệm vụ của cô bây giờ là bảo vệ Nhạc Hạ Thu” Một đôi mắt đen nhánh của Hoắc Anh. Tuấn đột nhiên toát ra khí lạnh: “Trình Nhã Thanh, cô gần đây vẫn là ở gần bên cạnh Nhạc Hạ Thu, cô ấy mỗi tuần đều đến nhà trọ tìm Lỗ Triết Hạn, có một chút cũng không phát hiện ra sao?
Trình Nhã Thanh sợ hết hồn: “Cậu cả, tôi thật không biết. Tôi mặc dù bảo vệ cô Nhạc, nhưng cũng có lúc cô ấy có chuyện riêng tư muốn làm, tôi không thể nào từng giờ từng phút nhìn chằm chằm, lúc đó bị Cô Nhạc cho rằng là tôi giám sát cô ấy. Nhưng mà anh yên tâm, sau này tôi sẽ... "
“Cô tạm thời chỉ cần bảo vệ cô ấy là được, tránh cho cô ấy nghĩ không thông. Cô ấy muốn cùng ai ở chung một chỗ thì cứ đi theo cô ấy, cô không cần phải khai báo với tôi”
Hoắc Anh Tuấn nói xong xoay người rời đi.
Trình Nhã Thanh ngẩn ngơ, cậu cả đây là ý gì, thật định buông bỏ Cô Nhạc hay sao.
Cô ta liền vội vàng đuổi theo, nhưng còn chưa có đến gần, ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn đã quét tới: “Không nghe hiểu lời tôi nói sao, cô là người của Thanh Long, lúc tôi cần đến các người thì tự nhiên sẽ kêu cô tới, không cần canh giữ ở bên cạnh tôi”
Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.
Lần này Trình Nhã Thanh không dám nữa đuổi theo nữa, cô ta sợ chọc cậu cả Hoắc nghi ngờ.
......
Nửa