“Đây không phải bàn luận, đây là sự thực” Khương Tuyết Nhu nhìn anh ta trừng trừng.
Nghiêm Kha: "..”
Vấn đề này làm sao anh ta có thể mở miệng.
Lúc này, thư ký đột nhiên vội vội vàng vàng đi vào báo cáo : “Khương tổng, không xong rồi, có người tới công ty của chúng ta gây sự, bọn họ vào cửa liền đập phá đồ đạc, nói muốn gặp cô.”
"Tôi đi xuống” Khương Tuyết Nhu đứng dậy.
Thư ký bối rối nói: "Khương tổng, như vậy không hay lắm, tôi thấy bọn họ mang theo camera, có vẻ như là muốn quay hình đăng lên mạng”.
"Không sao” Khương Tuyết Nhu đi xuống tầng dưới.
Trên nửa đường cô nhận điện thoại Hoắc Anh Tuấn gọi tới: “Đừng xuống, anh đã báo với Kiều Vỹ rồi, cô ta sẽ đem người đến xử lý”.
“Không cần, tự tôi có thể xử lý được.”
"Tuyết Nhu, đừng hành động theo cảm tính, trong số người tới có Vệ Phong, ông ta không phải một người nói phải trái”
Khương Tuyết Nhu châm chọc cười: “Nếu đã ràng buộc với anh, tôi chỉ có thể lựa chọn học cách đối mặt, dù sao...anh cũng không phải lần nào cũng có thể đến bảo vệ tôi”
Sau khi cúp điện thoại, cô trực tiếp đi ra thang máy.
Cô vừa mới xuất hiện, một quả trứng thối đã ném trúng mặt cô, trong nháy mắt dính lên bằng gạc thành một khối, nhìn mà thấy doạ người.
“Tiện nhân, cướp bạn trai của người khác, đáng đời, nhìn xem tôi không đánh chết cô” Một cô gái trẻ ăn vẫn xinh đẹp đứng cạnh Diệp Minh Ngọc, mở miệng mắng nhiếc tràn ngập chán ghét.
“Khương tổng...” Nghiêm Kha sợ hết hồn, vội vàng cầm giấy đưa cô lau mặt.
Khương Tuyết Nhu lột miếng băng gạc ra, để lộ vết thương hồng hồng trên mặt.
“Xấu quá, Hoắc Anh Tuấn không phải sẽ buồn nôn khi thấy gương mặt này của cô chứ.” Một người khác trong những cô gái ăn mặc khoa trương chán ghét mở miệng: “Loại rác rưởi như cô căn bản không xứng xuất hiện tại Kinh Đô, nhanh chóng cút đi.”
“Thật xin lỗi, Hoắc Anh Tuấn sáng nay vẫn còn nằm trên giường của tôi, anh ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, nói tôi đừng rời bỏ anh ấy."
Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nở nụ cười, Diệp Minh Ngọc tức giận đến nỗi toàn thân phát run, giơ tay tiến lên: “Khương Tuyết Nhu, cô đi chết đi”.
Khương Tuyết Nhu đã chờ đợi đến giây phút này rất lâu, cô bắt được cổ tay của Diệp Minh Ngọc liền kéo cô ta tới gần, hung hăng tát cho cô ta mấy cái: “Hôm qua cô chính là đánh tôi như vậy, hôm nay tôi trả lại cho cô toàn bộ
Diệp Minh Ngọc chịu liền mấy cái tát, cả người đều bị đánh gục.
"Dám ra tay ở trước mặt tôi, cô đúng là chán sống rồi” Vệ Phòng xông lại, Nghiêm Kha sợ hết hồn, chỉ có thể tiến lên cản anh ta lại.
Vệ Phong liền đá Nghiêm Kha một cước lùi xa ra, Khương Tuyết Nhu lấy ra một con dao gọt hoa quả kề lên mặt Diệp Minh Ngọc, ánh mắt tàn nhẫn nói: “Ai dám động, tôi huỷ gương mặt của cô ta.”
"Cậu, cậu đừng động, gương mặt cháu không thể bị huỷ” Diệp Minh Ngọc bị dọa đến phát khóc.
“Khương Tuyết Nhu, cô dám động tới Minh Ngọc, tôi lấy mạng cô” Vệ Phong thở hổn hển gầm lên, ông ta là cố ý đến tìm cô tính sổ, không nghĩ tới bị cô uy hiếp như vậy.
“Hừ, muốn tùy tiện gây khó dễ, tôi có sợ chết thì hôm nay cũng không cùng ông đứng ở đây.” Khương Tuyết Nhu mỉa mai: “Nhưng Diệp Minh Ngọc lại khác, cô ta còn trông cậy vào dựa vào gương mặt này mà tiến vào nhà họ Hoắc, hủy dung rồi thì ai muốn cô ta nữa”
“Cô muốn thế nào? Vệ Phong căm tức nói.
"Đem ảnh chụp và những máy quay phim kia tới đây” Khương Tuyết Nhu đưa mắt liếc qua một cái
Vệ Phong không có cách nào, khoát khoát tay, mấy chiếc máy ảnh đều đưa cho người trong công ty.