Tống Dung Đức vẫn cứ ôm lấy bắp đùi cô tự lẩm bẩm.
Lâm Minh Kiều một chút cũng không có bị hình dáng thần tình yêu của anh ta làm cảm động. Ngược lại, càng nghe càng căm tức, càng nghe càng cảm thấy người này đúng là một tên vô tích sự chỉ có cái mặt đẹp, trong đầu lại có cái hố, ngu ngốc.
Nhạc Hạ Thu cái loại nữ nhân đó cũng có thể thầm mến được tìm toàn Kinh Đô bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không ác độc bằng cô ta.
Cải loại kém thông minh này không giáo huấn tốt anh ta một chút thì cô cũng không xứng mang họ Lâm.
“Được rồi được rồi, tôi đều biết.” Lâm Minh Kiều giống như dỗ Hiểu Khê vậy, dụ dỗ đỡ anh ta đứng lên.
Tống Dung Đức đầu gối run rẩy, lập tức không đứng vững, toàn bộ thân thể toàn nhoài người đến trên người cô: “Hạ Thu, thân thể của em thật là mềm... thật tốt. Thật là thơm... oh... anh rất thích”
Bị Tống Dung Đức dụi vào người như vậy khiến Lâm Minh Kiều tức giận đỏ cả mặt. Cô hít sâu một cái, hy sinh nhan sắc của mình. Về sau dạy dỗ anh sau.
“Ừ ừ, tôi vốn là thơm mà” Cô lảo đảo nghiêng ngã đỡ anh ta đi đến một khách sạn đối diện. Ở bên này đều là khách sạn.
Nhân viên lễ khách mời đám cưới khách sạn đã gặp chuyện này nhiều rồi, tiện tay làm một tấm thẻ phòng cho bọn họ.
Sau khi Lâm Minh Kiều đỡ anh ta vào phòng, muốn đem anh ta ném lên giường. Kết quả là Tống Dung Đức cứ nắm chắc tay cô, còn đem cô kéo đến trên người anh ta.
“Đừng đi... ” “Được, tôi không đi, anh rất muốn sao?”
Giọng nói của Lâm Minh Kiều mê người giống như tiểu yêu tinh vậy vang lên ở bên tại của Tổng Dung Đức.
Tay cô cũng không quên sờ từng chút một lên trên ngực của Tống Dung Đức, làm cho người đàn ông trên giường khó chịu không thôi.
“Muốn... ” “Được rồi, anh muốn thì tôi sẽ giúp anh, vậy anh sẽ không trách tôi chứ?
"... Sẽ không, anh vĩnh viễn cũng không trách em”
Tống Dung Đức cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, trong mộng gặp tiểu yêu tinh trong động bàn tơ, cả người bị câu hồn nhiếp phách vậy.
Lâm Minh Kiều nhấn ngừng thu âm trên điện thoại di động lại, một chút một chút vỗ ngực anh ta. Không thể không nói người đàn ông này có lúc cũng giống như một đứa trẻ vậy, bình thường đối với mấy đứa trẻ dùng chiêu gì thì dùng lại trên người anh ta như vậy, Tống Dung Đức rất nhanh liền an tỉnh ngủ.
Thật vất vả chờ anh ta ngủ như chết, Lâm Minh Kiều mới dùng sức rút tay mình ra, sau đó tìm được một cái số điện thoại: “Các người có đàn bà không? Giúp tôi tìm đến mấy người... Mấy người hả?... Năm đi."
“Năm?” Người bên kia điện thoại sợ hết hồn, người chơi có chút dữ dội.
“Đúng, nhưng mà tôi không thích giá quá cao, hai triệu một người cái loại đó đi... Khổ cực khổ cực, các người nhanh lên một chút đi nha.”
Sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại, Lâm Minh Kiều cười híp mắt tiến tới đem quần áo của Tổng Dung Đức cởi ra.
Lúc cởi đến phía dưới cô có chút đỏ mặt trái tim có chút đập liên hồi.
Không nghĩ tới tên này còn rất đẹp như vậy, nhưng mà ai bảo ánh mắt anh ta không tốt chứ, đã như vậy, cô tìm mấy cực phẩm đến chăm sóc anh ta đi.
Mười phút sau, năm người phụ nữ tướng mạo đặc sắc xuất hiện ở cửa. Lâm Minh Kiều đưa một ít tiền cho bọn họ, sau đó tâm tình mới khoái trá rời đi.
Sau khi trở lại khu biệt thự Hằng Thịnh, cô lại bấm điện thoại gọi cho một ký giả nào đó: “Này, các người là ký giả của trang Nhất Bát