Có lẽ anh đã quá dung túng Khương Tuyết Nhu, nên mới khiến cô quyết định sai lầm.
Có phải cô ấy nghĩ rằng thế giới của cô là do riêng cô làm chủ?
Điện thoại bị ngắt bất ngờ, Khương Tuyết Nhu nhìn điện thoại sửng sốt một hồi. Mãi tới khi Lương Duy Phong đi tới: “Có phải luật sư Hoặc gọi tới không? Anh ấy muốn tới thăm dì Vương ư? Để anh về trước, tránh khiến anh ấy hiểu lầm”.
“Không, anh ấy không nói sẽ tới.”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên hụt hẫng. Đúng vậy, Hoắc Anh Tuấn dường như từ đầu tới đuôi chưa hề nói muốn tới thăm dì Vương.
Ánh mắt Lương Duy Phong hơi lóe lên, lại cười: "Cũng đúng, dù sao cũng chỉ là một người quen bình thường, không phải thân nhân. Vừa rồi anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi, em không cần quá lo lắng”
"Cảm ơn”
Khương Tuyết Nhu thực cảm thấy biết ơn. Nếu hôm nay không có Lương Duy Phong, mọi chuyện e rằng không thể giải quyết ổn thỏa như thế.
Cũng không phải cô không từng nghĩ tới việc muốn tìm Hoắc Anh Tuấn, nhưng nghĩ tới thái độ lãnh đạm của anh vừa rồi, có lẽ anh căn bản không hề để tâm tới việc này. Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
“Không có việc gì. Bây giờ anh phải đi đây, tôi phải dự một bữa tiệc”.
Anh biết rõ sự giúp đỡ của anh chỉ nên dừng ở mức vừa đủ mà thôi, nếu nhiều quá sẽ khiến cô cảnh giác.
“Vâng” Khương Tuyết Nhu đưa anh tới cửa.
Mãi cho đến 9 giờ tối, Hoắc Anh Tuấn cũng không hề gọi thêm một cuộc điện thoại nào cho cô.
Sau khi người chăm sóc tới, cô liền lái xe trở về biệt thự.
Trong nhà, ngoại trừ Bunny mang theo ba chú mèo con đang làm ầm ĩ, chỉ có dì Lâm đang xem TV.
“Hoắc Nguyên Minh đầu vậy dì?”
Dì Lâm kinh ngạc nói: “Cậu ấy không nói với cô sao? Cậu Hoắc gọi điện thoại cho tôi, nói đi công tác tại thủ đô, sẽ không trở lại trong mấy ngày”.
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, cô thật sự không biết việc này.
Cô bỗng nhiên có chút tức giận. Dì Vương phải nằm viện, anh là bạn trai của cô không những không quan tâm thì thôi, đã thế đi công tác còn không nói với cô.
Cô đi lên lầu rồi gọi điện thoại cho anh. Điện thoại vừa được kết nối, bên kia truyền đến âm thanh rất ầm ĩ, cô vừa nghe liền biết là ở mấy nơi như quán bar hay KTV.
"Anh đang ở đâu, không phải anh đi công tác sao?”
“Đúng” Giọng nói của anh thực sự lạnh lùng.
Khương Tuyết Nhu không vui: "Anh đi công tác mà vì sao không nói với em?”
“Tôi làm gì còn phải khai báo với cô nữa sao?” Giọng nói của anh giống như dội một gáo nước lạnh xuống đầu cô.
Đúng vậy, bởi vì anh đưa cô đi ăn lẩu, mua quần áo cho cô, vẽ bản vẽ giúp cô, cô liền hoàn hoàn cho rằng anh đã là bạn trai của cô.
Nhưng chưa chắc anh đã nghĩ như vậy.
“Được, về sau em không hỏi nữa”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, nằm trên giường, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.
Thực sự hôm nay cô đã nghe được quá nhiều chuyện từ dì Vương. Cái chết của bà, mẹ ruột cô lại là Khương Thanh Thư.
Cô vốn tưởng trở về có thể lao vào lòng Hoắc Anh Tuấn khóc một hồi, nói hết mọi ấm ức, có điều anh căn bản không cho cô chút cơ hội nào.
Trong phòng riêng ầm ĩ, Hoắc Anh Tuấn nói điện thoại xong, vốn dĩ tâm tình đã rất phiền, âm thanh của những người phụ nữ trong phòng lại càng làm anh cảm thấy đau đầu.
Anh trực tiếp ném di động, tức giận quát lên: “Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Một đám phụ nữ vội vàng ngoan ngoãn đi ra ngoài. Trong nháy mắt, cả phòng chỉ còn lại ba người đàn ông.