Trong lòng Tần Gia Như trầm xuống: “Nghĩ biện pháp nói với Lưu Trạch Minh, vì người nhà của anh ta, bảo anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại.”
Chương 33: Người như vậy cả đời này đừng nghĩ ra ngoài được
Lúc này điện thoại cô ta vang lên, có người gọi điện thoại tới cho cô ta: “Cô Tần, Lưu Trạch Minh đã bị cảnh sát bắt đi.” “Nghĩ biện pháp nộp tiền bảo lãnh cho anh ta ra.” “Cái này… Chỉ sợ không được. Cậu Hạ đã nói phải ở trong tù cả đời. Ở Thành phố Thanh Đồng này, nhà họ Hạ là tồn tại không thể trêu chọc vào.”
Trong lòng Tần Gia Như trầm xuống: “Nghĩ biện pháp nói với Lưu Trạch Minh, vì người nhà của anh ta, bảo anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại.”
Con người Hoắc Anh Tuấn mang theo ý cười.
Lúc trước là ai chủ động thổ lộ châu chọc anh, quấn lấy anh, hiện tại khen ngược một câu đã phủ định tất cả chuyện kết hôn mà cô quên. “Cô còn không biết sai sao? Nếu không phải tôi chạy tới kịp thì cả đời này của cô sẽ bị phá hủy. Cho dù cô không cần thể diện nhưng tôi cần.” “Anh yên tâm, không ai biết tôi đã gả cho anh.”
Cơ thể Khương Tuyết Nhu lạnh thấu xương.
Ban đầu giây phút cuối cùng anh xuất hiện kia làm cho cô như nhìn thấy một tia ánh rạng đông, nghĩ là anh quan tâm đến cô. Nhưng hóa ra anh chỉ là để ý mặt mũi mà thôi.
Hoắc Anh Tuấn bị thái độ này của cô chọc giận: “Nói như vậy là tôi đã làm chuyện dư thừa. Tôi không nên cứu cô phải không?”
Khương Tuyết Nhu mệt chết đi được, không muốn đôi co với anh nữa.
Cô trầm mặc nhắm mắt lại, cầm lấy chăn dùng sức đắp lên người mình, cuộn thành một quả bóng, giống như một con chim cút bất lực.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy vết thương thâm tím trên hai má của cô liền cảm thấy khó chịu.
Anh không biết mình bị làm sao.
Lúc trước khi cô hôn mê anh đã nghĩ muốn lăng trì Lưu Trạch Minh, cô tỉnh lại liền không nhịn được muốn mắng cô không biết bảo vệ bản thân.
Hiện tại cô không hé răng, lại làm cho anh cảm thấy buồn bực.
Phòng bệnh chìm vào im lặng, Hạ Văn Trì từ bên ngoài vọt vào: “Lưu Trạch Minh thủ nhận… Ai, hai người làm sao vậy?”
Một người ngồi trên số pha không nói câu nào, một người làm ổ trong chăn, không khí rất kỳ lạ. “Anh ta nói cái gì?” Hoắc Anh Tuấn lạnh giọng hỏi. “Anh ta nói chị dâu là bạn học chung cấp ba, trước kia thích chị dâu, nhưng chị dâu ghét bỏ anh ta xấu lại không có tiền. Không cam lòng, anh ta sinh thù hận trong lòng. Lần này vừa mới nhìn thấy chị dâu ở quán bar uống rượu một mình, lại nghe nói chị dâu bị đuổi khỏi nhà họ Khương, không còn chỗ dựa liền bỏ thuốc mê cô ấy, nghĩ muốn hủy diệt cô ấy.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Có đúng như anh ta nói không?”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt tái nhợt gật đầu: “Trước kia lúc còn đi học, thanh danh của anh ta không tốt, luôn đùa giỡn bạn cùng lớp, còn thường xuyên trốn vào WC nữ nhìn trộm. Tôi rất phản cảm với người như thế, không liên quan đến việc anh ta xấu hay không có tiền. Tôi không ngờ trong lòng anh ta có suy nghĩ vặn vẹo như vậy.”
Hạ Văn Trì thở dài: “Người xui xẻo chính là như vậy, loại người bệnh thần kinh nào cũng có thể gặp phải. Yên tâm đi, người như vậy cả đời này đừng nghĩ ra ngoài được.”
Khương Tuyết Nhu lông mày giật giật, cuối cùng không phát ra âm thanh.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái nói: “Lúc ấy có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp, mặt cô ấy có phải sẽ bị người ta nhìn thấy không?”
Hạ Văn Trì xấu hổ gật đầu: “Video đăng lên đều đã bị xóa, không truyền bá được trên mạng. Nhưng lúc ấy có không ít người trong giới của thành phố Thành Đồng nhìn thấy, khẳng định sẽ rất nhiều người biết.”