Mục lục
Gả cho tổng tài anh tuấn (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn – Truyện tác giả: GG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuyết Nhu bật cười: “Nhạc Hạ Thu nếu không có chết, tại sao không trở lại sớm một chút, về trễ người đàn ông của cô. ta kết hôn rồi thì người sai là tôi sao?"

“Cô ấy không phải là không muốn trở lại, cô ấy là cảm thấy mình không xứng với lão Hoắc, cô ấy... " Tổng Dung Đức đáy mắt thống khổ hơi đỏ lên: "Cô căn bản không hiểu cô ấy trong lòng có bao nhiêu đau khổ."

“Tôi là không hiểu, tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu” Khương Tuyết Nhu đùa cợt kéo kéo môi.


Tống Dung Đức trợn mắt nhìn cô: “Khương Tuyết Nhu, cô tại sao phải lãnh khốc vô tình như vậy."

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn vô ngữ: “Tống Dung Đức, anh yêu Nhạc Hạ Thu, nhưng xin đừng đem phần yêu thương kia biến nó thành tổn thương để ép đặt lên người của người khác, anh bắt tôi đồng tình với cô ta được thôi, vậy hôn nhân của tôi phải làm thế nào, đứa trẻ của tôi phải làm thế nào, ai lại có thể đồng tình với tôi"

“Cô biết lão Hoắc với Hạ Thu là quen nhau như thế nào không"

Tống Dung Đức hung hăng hít một hơi thuốc lá: “Năm ấy lão Hoắc bị đưa đi bệnh viện tâm thần, ở nơi đó biết Hạ Thu, không sai, cô ấy rõ ràng không bị bệnh, lại bị người nhà họ Nhạc đưa vào, ở nơi đó, là cô ấy dùng sự sáng sủa, hiền lành của mình để từ từ làm cho bệnh tình của lão Hoắc chuyển biến tốt, cô ấy là ánh mặt trời trong lòng lão Hoắc, sau đó cũng là bởi vì lão Hoắc, tôi mới biết Hạ Thu, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, dù là không có ở chung một trường học, cô ấy mỗi ngày đều viết thơ khích lệ lão Hoắc, từ tiểu học, trung học cấp hai, trung học cấp ba, đại học, rồi đến khi trưởng thành sự nghiệp thành công, cô ấy chăm sóc bầu bạn với lão Hoắc hai mươi năm".

“Không sai, là cô gả cho lão Hoắc, nhưng mà đó là cậu ấy cho là Hạ Thu đã chết, bây giờ cô mang thai đứa trẻ, lão Hoắc cũng là người có trách nhiệm, nhưng cô kẹp ở giữa hai người như vậy cảm thấy xem được sao"

Mỗi một chữ của Tống Dung Đức đều giống như dao đâm vào trong lòng của Khương Tuyết Nhu vậy.

Thì ra Hoắc Anh Tuấn với Nhạc Hạ Thu là quen nhau ở bệnh viện tâm thần.

“Hạ Thụ vì lão Hoắc mà đi học y, cô ấy cả đời này đều bỏ ra vì cậu ấy” Tống Dung Đức lạnh lùng nói: “Cô tại sao lại không thể tác thành cho bọn họ." Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!



Khương Tuyết Nhu châm chọc cười: "Người đó tới cũng đều tác thành tội với đứa con của tôi đâu."

Cô xoay người nặng nề kéo cửa gỗ ra: “Tống Dung Đức, anh yêu Nhạc Hạ Thu, nhưng xin anh đừng vì vậy mà làm tổn thương người khác, đừng khiến người khác cũng phải thống khổ như anh, vì người đàn bà này, anh ngay cả một chút lý trí cũng không có, thứ người như anh vậy tốt nhất đừng cưới vợ, tránh gieo họa cho người khác."

Cô không có đi đến phòng bệnh nữa.

Mà là xoay người rời khỏi bệnh viện.

Một mình dọc theo đường xe chạy đi rất lâu, cho đến khi chân đi cũng sắp không nổi nữa, Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Kiều Vỹ nói em tới bệnh viện, đi đâu, làm sao anh lại không thấy em."

"Không tiến vào, em trở về rồi” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Anh lúc nào thì trở về?"

“Tuyết Nhu, thật xin lỗi, Hạ Thu là bị anh làm bị thương, bây giờ Nhạc Trạch Đàm còn chưa có tới, có thể anh phải ở lại đây thêm một chút... ".



Lâm Minh Kiều nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, thở dài: “Tuyết Nhu, tớ biết cậu vì đứa trẻ muốn bảo vệ hôn nhân của mình, nhưng mà luôn là một mình cậu đang nỗ lực bảo vệ, quá mệt mỏi, nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."


Minh Kiều..."


- ----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK