Người nào đó mập mờ hề hề cười lên.
Khương Tuyết Nhu một ánh mắt lạnh như băng đạo quét qua: “Thu hồi cái tâm tự xấu xa của cậu đi, bà đến nhà anh ta, dành ra hai tiếng làm thức ăn cho anh ta, tớ bây giờ tay chặt thịt xương cũng chặt đến muốn gãy luôn rồi”
Lâm Minh Kiều yên lặng liếc nhìn tay đỏ bừng của cô yên lặng hết ý kiến.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt tố cáo: “Ba mươi cân thịt xương, ba mươi cân thịt, tớ giằng co rất lâu mới có thể chặt ra thành từng phần để trong tủ lạnh đông lạnh cho anh ta, sau đó lại nấu cho anh ta thịt kho, thịt sườn hầm bắp, thịt xào ớt xanh, rồi còn cả sườn xào chua ngọt nữa. Tớ vừa mới cơm nước xong, anh ta liền hỏi tớ tại sao không đi rửa chén, tớ... ”
Cô giận dữ uống một ly nước lớn: “Đúng rồi, cậu có tin hay không tớ ở nhà anh ta ngay cả nước cũng không uống được một ly
Lâm Minh Kiều đồng tình vỗ bả vai cô một cái: “Cậu trước kia rốt cuộc là mù mắt đến mức nào mới thích anh ta a”
“Cậu giờ mới biết là mắt tớ không tốt sao? Khương Tuyết Nhu ngửa mặt lên trời thở dài: “Tớ vừa ra khỏi cửa liền đem anh ta vào danh sách đen, giận”.
“Làm rất khá, mệt mỏi rồi nghỉ ngơi một hồi rồi ngủ đi.” Lâm Minh Kiều an ủi cô: “Tớ tin tưởng trải qua lần này, nội tâm cậu sẽ bình tĩnh hơn, cũng không cách nào đối với anh ta thêm được một tia rung động nào?
Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Tớ đối với anh ta chỉ biết có rung động tức giận.”
Tập đoàn Hoắc thị.
Sáng hôm sau tám giờ.
Hoắc Anh Tuấn mới từ trong thang máy đi ra, liền nghe được Ngôn Minh Hạo cùng với mấy người phụ nữ trong phòng thư kí đứng trên hành lang nói chuyện ư phiếm.
“Thư kí Ngôn, tôi ngày hôm qua thấy trên mạng có một vấn đề của một người đàn ông quả thật quá buồn cười, người đàn ông kia lại hỏi: mời người con gái mình thích tới nhà nấu cơm, để cho cô ấy rửa chén kết quả cô ấy tức giận chạy mất, là tôi sai rồi hay là người phụ nữ đó quá nhỏ mọn, tôi chết mất, quả nhiên thiên hạ lớn, dạng đàn ông không bình thường gì cũng có”
Ngôn Minh Hạo cười nói: “Người đàn ông này có bị bệnh không, mời phụ nữ tới nhà còn để cho người ta nấu cơm. Vậy thì cũng được đi, còn để cho người ta rửa chén, thứ người như vậy định trước cả đời cũng không tìm được bạn gái”
“Cũng không phải là vậy sao, anh ta còn có mặt mũi lên trên mạng hỏi, không tự biết mình cũng được đi, còn không biết xấu hổ chỉ trích người phụ nữ đó quá nhỏ mọn”
“Đầu năm nay đàn ông không bình thường cũng tương đối nhiều, nhưng mà nếu như đụng phải loại này liền xa lánh đi.”
“Tôi phỏng đoán anh ta bây giờ khẳng định bị người phụ nữ kia cho vào danh sách đen”
Mọi người vừa nói bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh từ phía sau ùn ùn kéo đến tràn ngập, rõ ràng sắp đến mùa hè, nhưng cũng có thể cảm giác được mùa đông giá rét.
Cũng không biết là ai kêu một câu “Tổng giám đốc Hoắc ".
Mọi người quay đầu nhìn lại, một gương mặt anh tuấn âm trầm của Hoắc Anh Tuấn có thể nhỏ ra nước.
“Tổng giám đốc Hoắc...” Ngôn Minh Hạo thấp thỏm giải thích: “Bởi vì chưa tới giờ làm việc, cho nên chúng tôi.”
“Thư kí Ngôn” Hoắc Anh Tuấn đưa ánh mắt chết người rơi vào trên người của cậu ta.
“Đi vào”.
Nói xong, anh nhấc chân đi vào phòng làm việc.
Ngôn Minh Hạo run rẩy đi vào theo, đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Hoắc, thật xin lỗi, tôi sẽ không ở hành lang cùng mọi người nói chuyện phiếm nữa... ”
“Thư kí Ngôn, tôi chính là người đàn ông có bệnh cậu mới vừa nói đó” Hoắc Anh Tuấn cởi xuống áo khoác âu phục ném lên ghế ngồi, một đôi mắt lạnh lùng: “Cậu luôn miệng nói người đàn ông hỏi vấn đề trên mạng đó cả đời cũng không tìm được bạn gái
Ngôn Minh Hạo hóa đá: “...”.
Anh có một loại cảm giác muốn đem mình đi lăng trụ đi, anh mới vừa rồi còn nói cái lời đại nghịch bất đạo gì, anh hoàn toàn không nhớ.
"Tổng giám đốc Hoắc, thật xin lỗi, tôi không biết” Ngôn Minh Hạo lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi... Tôi cho là một người đàn ông nào đó khác, dĩ nhiên... Người đàn ông giống như anh vừa anh tuấn nhiều tiền tiêu sái như vậy, còn có nhiều người phụ nữ nấu cơm rửa chén cho anh, anh tuyệt đối sẽ không tìm được bạn gái”