Hoắc Anh Tuấn thật giống như hoàn toàn không xem cô là người, anh xem cô như một công cụ, liều mạng trả thù, phát tiết.
Cô cảm giác mình như rơi vào một vực sâu đáng sợ, nó trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất đời này của cô.
Rạng sáng, hai giờ. Lúc Hoắc Anh Tuấn tỉnh hồn lại từ trong cơn giận dữ, ga trải giường đã bị nhuộm đỏ bừng.
Chính anh cũng bị giật nảy mình.
Lấy lại tinh thần, vội vàng dùng ga trải giường ôm người phụ nữ trên giường đưa đi đến bệnh viện. Đêm khuya, trong hành lang bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất, muốn hút thuốc lá, bấy giờ mới phát hiện tay có chút run rẩy, cả nửa ngày cũng không đốt được thuốc.
"Để tôi” Quý Tử Uyên mặc áo khoác dài màu trắng qua đốt thuốc cho anh, ánh mắt phức tạp: "Cậu mất khống chế. Có phải lại phát bệnh rồi hay không? Tôi thấy cậu cũng nghiện thuốc lá hơn trước."
"Hôm nay gặp Hoắc Nhã Lam, tâm trạng mất khống chế" Hoắc Anh Tuấn tâm tình phiền loạn: "Cô ấy thế nào?" Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Bác sĩ nữ trong bệnh viện có kiểm tra qua cho cô ấy, máu ngừng chảy rồi, nhưng khâu mất mấy mũi” Quý Tử Uyên nhìn anh một cái: “Cậu cũng quá điên cuồng rồi. Bác sĩ nói, Khương Tuyết Nhu mới có lần đầu, còn chưa khôi phục như cũ. Ít nhất phải nghỉ ngơi hai ba ngày. Cậu thì hay rồi, chỉnh người ta đến suýt chết. Thương yêu phụ nữ không phải kiểu này đâu”. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Cậu nói gì?” Hoắc Anh Tuấn chợt quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Bác sĩ Lưu nói như vậy đó. Cậu cũng biết bác sĩ Lưu là người tôi tốn không ít tiền mời từ nước ngoài về, là nhân tài đứng đầu. Người ta đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân rồi, kinh nghiệm trên phương diện này rất xuất sắc”
Mỗi một chữ Quý Tử Uyên nói ra đều giống như lựu đạn oanh tạc nổ ầm ầm trong đầu Hoắc Anh Tuấn. Thế vậy... Ngày hôm qua thật sự là lần đầu tiên của Khương Tuyết Nhu? Là anh hiểu lầm cô? “Cô... Cô ấy thật sự không có phát sinh quan hệ với Lương Duy Phong?” Hoắc Anh Tuấn cảm giác đầu óc luôn luôn bày mưu lập kế có chút không đủ dùng. Trước đó không phải cô uống thuốc, ở cùng Lương Duy Phong một đêm sao? Không phải cô là vị hôn thê của Lương Duy Phong hay sao? “Dù sao thì bác sĩ Lưu nói, cô ấy mới có lần đầu nhiều nhất không quá ba ngày, tự cậu nghĩ đi”
Môi của Hoắc Anh Tuấn mím chặt lại. Lương Duy Phong bị giam ở trong tù, cô dĩ nhiên không thể nào có chuyện gì với anh ta, nhìn dáng dấp, anh thật sự đã hiểu lầm cô. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Nghĩ đến những gì mình từng nói với cô, anh hối tiếc, đau khổ đến muốn đánh gãy hai tay mình. Anh đã làm những chuyện gì thế
Chẳng lẽ đêm hôm đó thật sự giống như lời cô nói, cô ngâm trong nước lạnh nên mới chịu đựng nổi?
Quý Tử Uyên cảm khái: “Trước đó nhìn những tấm hình thân thiết kia của cô cùng Lương Duy Phong, còn tưởng rằng hai người đã sớm ngủ với nhau. Thật không nghĩ tới, hai người kia đính hôn lâu như vậy, đến cuối cùng người được lợi vẫn là cậu. Cậu có nghĩ Lương Duy Phong kia đang hối hận đến muốn chết hay không?”
Hoắc Anh Tuấn cười khổ, anh không biết Lương Duy Phong có hối hận hay không, nhưng ngược lại là anh đang hối hận muốn chết.
Loại hối hận này, lúc khi anh đứng ở trong phòng bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Tuyết Nhu, lại tiếc hận đến muốn đánh gãy hai bàn tay mình.
Nhìn những chuyện anh làm gần đây, thật là không phải là một người.
Anh muốn đền bù cho cô, sau này cũng sẽ không để cho cô trở lại bên người Lương Duy Phong nữa.
Đang lúc ấy thì, lông mi người trên giường bỗng nhiên run rẩy.
Còn chưa nghĩ ra phải đối mặt như thế nào với cô, trong lòng Hoắc Anh Tuấn sinh ra một loại cảm giác không thích ứng nổi.
Khương Tuyết Nhu chậm rãi mở hai mắt ra, khi thấy rõ bóng người cao lớn đứng ngược hướng đèn nọ, cảnh đáng sợ lúc ấy bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu.
Cô bị dọa sợ, thân thể hung hăng run một cái, sắc mặt nhợt nhạt như người sắp chết: “Anh đừng tới đây.”
Khương Tuyết Nhu thực sự sợ, cô dùng sức nhích sang một bên, trong đôi mắt trong suốt hiện lên nỗi kinh sợ đối với anh.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn vô cùng đau xót, đưa tay muốn chạm vào cô: “Em đừng sợ, anh sẽ không làm như vậy nữa.”
"A a a, đừng đụng vào tôi." Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ, chui vào trong chăn, cơ thể run lên như cầy sấy: “Tôi không dám nữa. Tôi không dám đánh anh nữa. Sau này anh muốn như thế nào thì như thế đó, tôi sợ thật rồi. Tôi biết bài học rồi”.
- ----------------------