Hoắc Anh Tuấn tức đến độ thiếu chút nữa đuổi theo, nhưng là nghĩ đến lời Khương Tuyết Nhu nói, anh đột nhiên dừng lại.
Hoắc Anh Tuấn, anh có phải trong lòng có bóng dáng tôi không?
Thanh âm phụ nữ vang vọng ở bên tai.
Anh lấy ra một điếu thuốc, phiền lòng đốt lên hút.
Không thể nào, trong lòng anh chỉ có Nhạc Hạ Thu.
Mười giờ đêm, trong phòng làm việc yên ắng. Hoắc Anh Tuấn đang xem báo cáo hàng quý mới nhất, Nhạc Hạ Thu mặc đồ quyến rũ, có dây đeo chậm rãi từ phía sau ôm lấy anh: "Anh. Tuấn, anh không phải đang uống thuốc sao, chúng ta thử một chút đi."
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Nhạc Hạ Thu quả thực không cách nào cự tuyệt
"Được."
Theo lý thuyết, lần trước anh đối mặt với Khương Tuyết Nhu cơ thể có phản ứng mãnh liệt, anh hẳn tốt lắm.
Nhưng khi cùng Nhạc Hạ Thu lúc gần một bước tiếp xúc, thân thể lại có cảm giác bài xích cùng chán ghét.
"Xin lỗi, anh có thể còn chưa khỏe." Hoắc Anh Tuấn chật vật đẩy cô ta ra: "Em chờ thêm một
chút."
"Không... Không có sao, là em quá nóng lòng" Nhạc Hạ Thu cắn môi cặp mắt đỏ bừng nói: "Em gần đây luôn là bất an, em chỉ là muốn phá vỡ tầng quan hệ cuối cùng để có thể tìm được cảm giác thực tế"
Hoắc Anh Tuấn buồn rầu châm điếu thuốc hút: "Hạ Thu, anh cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy, em nói xem nếu là cả đời cũng..."
"Sẽ không, mà cho dù cả đời anh như vậy, em cũng nguyện ý ở cùng anh, em thích anh, những chuyện khác không quan trọng" Nhạc Hạ Thu đáy mắt thoáng qua sự phiền muộn, như vậy không được, cô ta phải nhanh nghĩ biện pháp hoàn toàn chiếm được người đàn ông này.
"Thật xin lỗi, Hạ Thu" Hoắc Anh Tuấn tràn đầy áy náy.
Anh rõ ràng đối mặt Khương Tuyết Nhu thì có thể, tại sao đối mặt Nhạc Hạ Thu lại không được, hay là phụ nữ khác thì có thể, cứ là Nhạc Hạ Thu lại không được.
Hôm sau, trên đường đến công ty, anh nói với Ngôn Minh Hạo: "Buổi tối mang mấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tới khách sạn tìm tôi."
Ngôn Minh Hạo thiếu chút nữa hai chân run một cái, đạp lên thẳng xe gấp: "Cậu chủ, anh...".
"Đừng hỏi" Hoắc Anh Tuấn một câu sau ngắt lời anh ta.
Không phải, anh muốn nói, mấy phụ nữ, anh muốn chơi bời?
Tám giờ tối.
Ngôn Minh Hạo cố ý chọn ba phụ nữ xinh đẹp đi vào.
Nhưng không tới năm phút, ba phụ nữ liền bị đuổi ra.
"Cút, toàn bộ cút cho tôi." Bên trong tiếng Hoắc Anh Tuấn gầm lên.
Ngôn Minh Hạo vội vàng đem mấy người phụ nữ ra rồi anh ta đi vào, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn khom người ngồi ở mép giường hai tay vô lực cắm ở tóc trong, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy...".
"Cậu chủ, anh... không có sao chứ." Ngôn Minh Hạo lo lắng hỏi.
Hoắc Anh Tuấn không để ý tới anh ta, sải bước đi qua người đối phương, đập cửa rời khỏi khách sạn.
Anh đi lên xe thể thao ở trên đường chạy một vòng, cũng không biết đã đi bao lâu, khi phục hồi lại tinh thần đã đến khu Hằng Thịnh.
Anh do dự một chút, đỗ xe xong liền đi xuống.
Sau khi hút xong hai điếu thuốc, anh thấy Khương Tuyết Nhu mặc một cái quần thể thao màu trắng, áo sơ mi demi từ bên phải đi tới.
Trang phục rất đơn giản, nhưng lại có cảm giác thanh xuân, trên tay còn xách hai túi đồ, trên lỗ tại còn có tai nghe bluetooth xem chừng đang nói chuyện điện thoại, cười rất vui vẻ.
"Cục cưng, mẹ cũng rất nhớ con. Moaz... hôn một cái."
- ----------------------