“Cô trong lòng không phải đang ghen tỵ tôi đẹp hơn cô sao, có bản lĩnh thì quang minh chính đại mà nói ra, chứ cả ngày lẫn đêm cứ ẩn ý như vậy, dù sao thì cũng chỉ cần mở miệng là được, chuyện xấu gì thì cũng là nhờ người khác làm, còn mình ngược lại thì cả ngày tỏ vẻ vô tội, thật nhu nhược
“Tuyết Nhu, chị không có ý đó, chị là thật lòng khen em.” Khương Kiều Nhân ủy khuất, hốc mắt ngấn lệ.
Lục Thanh Minh nhìn không nổi nữa: “Khương Tuyết Nhu, cô xong chưa, từ đầu đến đuôi cũng chỉ thấy cô đối với người trong nhà hùng hổ dọa người.”
“Nhìn đi, đây không phải là có người nhảy ra giúp cô rồi sao?”
Lục Thanh Minh tức giận trợn mắt, Khương Thái Vũ tức giận nói: “Được rồi, trước nơi đông người, Khương Tuyết Nhu, tạo cho mày đi gặp bà nội, một chút nữa là tiệc bắt đầu rồi.”
“Tôi thăm bà nội xong liền đi..
“Chờ một hồi đút cho bà nội mày ăn cơm.” Khương Thái Vũ phiền não nói: “Bà nội mày lúc trước té lộn nhào một cái, bại liệt, đến cả cơm cũng không ăn được.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cô không dám tin, cô mới hơn một tháng không gặp bà nội, làm sao lại bị bại liệt như vậy.
“Sao các người đến hôm nay mới nói cho tôi?”
“Nói cho mày thì cũng có giúp ích được gì không, trừ việc cô sẽ chọc cho bọn tao tức giận thì còn có thể làm gì.”
Khương Tuyết Nhu lạnh lùng xoay người đi, một bà cụ mái tóc bạc trắng đang ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh là một dì đang dùng ống hút đút bà uống nước.
Nước mắt cô lập tức tuôn trào: “Bà nội, con xin lỗi, con đã tới trễ.”
Mấy ngày nay cô vẫn không đi thăm bà nội, chủ yếu là không muốn bà phải lo lắng.
Toàn bộ nhà họ Khương, trừ ông nội đã qua đời, cũng chỉ có bà nội từ nhỏ là tốt nhất đối với cô.
Từ nhỏ Khương Thái Vũ cùng Lạc Tâm Du đối với cô rất nghiêm khắc, rất lãnh đạm. Nhưng bà nội luôn yêu thương cô vô điều kiện.
Đáng tiếc sau khi cô xuất ngoại thì bà nội cũng trở về quê sống. “Bà cụ bị điếc, hồ đồ rồi, không nghe được đâu.” Dì đút nước bên cạnh nói.
“Cô là…?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy lạ mắt, nhớ rằng trước kia bên cạnh bà nội luôn là dì Vương ân cần chăm sóc.
“Nhà họ Khương mời tôi đến chăm sóc bà cụ, cô gọi tôi là chị Hoàng là được.”
“Vậy dì Vương trước kia…”
“Bà cụ sau khi bị bại liệt, đại tiểu tiện trở nên bất tiện, đều dính hết vào người, vì ngại phiền toái nên đã xin nghỉ việc về quê.”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, dì Vương đã chăm sóc bà nội ba mươi mấy năm, hai người cũng có cảm tình rất tốt, ngay lúc bà nội cần dì chăm sóc thì sao lại có thể bỏ đi?
Chẳng lẽ là do dì Vương tuổi tác cũng đã lớn, thân thể dần không chịu nổi?
Nghĩ đến dáng vẻ bà nội bây giờ, lòng cô chua xót không thôi, ngồi xổm xuống cạnh bà, cô cầm tay bà, nói lớn tiếng: “Bà nội, con đến thăm bà, con là Tuyết Nhu.”
Bà cụ Khương mờ mịt nhìn nàng một cái rồi bỗng cười nói: “Là Tinh Nhi à, con lại đi ra ngoài nghịch ngợm có phải không, nhanh đi thay quần áo, bố con nói là sẽ dẫn chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đó.”
Khương Tuyết Nhu ngớ người, Tinh Nhi là cô ruột của cô, chỉ tiếc là đã qua đời hai mươi mấy năm rồi.
“Bà nội, bà đang muốn gặp cô à?” Bà cụ Khương giống như không nghe không thấy, hướng về phía không khí lầm bầm lầu bầu.
Khương Tuyết Nhu sầu não, ngồi bên cạnh chăm sóc bà.
Cho đến lúc đồng hồ điểm mười hai giờ, Khương Thái Vũ đến: “Đẩy bà nội mày ra ăn cơm.”
“Tôi ở chỗ này đút bà nội là được rồi.” Khương Tuyết Nhu thấy đám người này đến là thấy phiền.
“Mày không muốn đi ra thì cũng phải ra cho tao, mày hôm nay phải cùng bọn tao diễn một nhà hòa thuận đến khi kết thúc bữa tiệc, nếu không tạo để cho mày cả đời này cũng không nhìn thấy được bà của mày” Khương Thái Vũ lòng dạ độc ác nói.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy lòng như đống tro tàn, ông ta chỉ vì một câu “chúng ta là người một nhà” mà đem chuyện này ra đổi chác với cô.
- ----------------------