Nhất là khi Khương Tuyết Nhu rời đi mà không thèm quay đầu lại, mọi người quả thực xém chút nữa là quỳ xuống bài phục.
Hơn mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn từng chút từng chút một từ trong thang máy đi ra, mọi người đứng chờ đợi anh ta đã lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ánh mắt kinh hãi nói: “Cậu cả, cậu thế này.”
“Mau đem xe tới đây, đưa tôi tới bệnh viện, tôi muốn làm kiểm tra nam khoa” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nghiến lợi nói. Nếu như đời này của anh thật sự bị phế đi... Vậy anh sẽ để cô phải theo anh cả đời.
Ngôn Minh Hạo hoàn toàn cạn lời.
Anh không phải là đi tìm Khương Tuyết Nhu tính sổ sao, sao lại kéo cả chính mình vào thế này.
Năm giờ rưỡi.
Khương Tuyết Nhu dừng lại ở cửa một tòa nhà lớn, mở cửa chiếc xe phong cách thể thao ra.
“Chị đại, cái tên Lễ Triết Hạn chính là một người chuyên làm chuyện xấu ở nước ngoài mấy mươi năm, đến bây giờ vẫn chưa bị người ta bắt được, năng lực phát hiện theo dõi rất mạnh, cũng rất cẩn thận.”
Lục Thiên Bảo bĩu môi nói: “Lúc trước để tìm được ông ta cũng phải mất thời gian hơn một năm, người đàn bà Nhạc Hạ Thu này sống chung với tên tội phạm giết người quốc tế hơn một năm, con người cũng tàn độc không đơn giản.”
Khương Tuyết Nhu trầm mặc.
Kỳ thật lúc trước sở dĩ cô giả chết cũng là muốn làm cho Nhạc Hạ Thu giảm bớt lòng đề phòng, sau đó mới ra nước ngoài để tìm hiểu về mấy năm lịch sử đen tối của Nhạc Hạ Thu ở nước ngoài.
Mặc dù Nhạc Hạ Thu đã tiêu diệt gần hết những người biết được quá khứ đen tối của cô ta, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng đã tra ra được một ít dấu vết.
- ----------------------