Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên có chút buồn cười: "Vậy cũng tốt, có thể thấy ngày hôm qua tôi đã giúp cô một chút trên đường, nói cho tôi biết, cô biết Nhạc Hạ Tuyền sao?"
"Nhìn dáng vẻ là biết” Khương Tuyết Nhu nắm chặt điện thoại di động:"Ngày hôm qua cô nói bọn họ đùa bỡn, lừa dối tôi là sao, sao tôi lại cảm thấy cô đồng tình với tôi"
"Chỉ cần trong lòng dũng cảm, cũng không cần quan tâm ánh mắt người khác” Nhạc Tiếu Nhi thấp giọng nói.
Khương Tuyết Nhu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Được rồi, tôi không ép cô, đúng rồi, còn có chuyện, cô có người anh là Nhạc Trạch Đàm, đang dây dưa với bạn tốt Lâm Minh Kiều của tôi, nói cho anh ta biết, nếu như bạn tôi có bị tổn thương gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta"
"Cái này Nhạc Trạch Đàm... " Nhạc Tiếu Nhi thanh âm tràn đầy phiền não: “Tôi sẽ giải quyết. Có điều, tôi cũng nhắc nhở Cô Khương một câu nói, tốt nhất để cho cái người Nhạc Hạ Tuyền sớm một chút rời khỏi Hoắc Anh Tuấn."
Khương Tuyết Nhu trong lòng lộp bộp một trận: “Tối hôm qua tôi đã đuổi cô ta đi." "Chỉ sợ có vài người sẽ không từ bỏ ý đồ... "
Nhạc Tiêu Nhi lúc muốn nói lại thôi, bên ngoài phòng làm việc bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, ngay sau đó Tống Dung Đức đẩy Kiều Vỹ ra xông vào.
“Tôi đây có chuyện, cúp trước"
Khương Tuyết Nhu đè xuống cúp máy, nhìn Tống Dung Đức đang nổi giận đùng đùng, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, đây chính là người Nhạc Tiêu Nhi nói sẽ không từ bỏ ý đồ sao.
Cô thật là càng ngày càng xem không hiểu. "Cậu Tống, anh lúc nào lại rãnh rỗi mà tới thăm công ty nhỏ của tôi” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt ngửa đầu hỏi.
“Khương Tuyết Nhu, cô đừng có không?” Tống Dung Đức một chưởng vỗ lên bàn, đáy mắt bốc lửa: “Một người đàn bà như cô làm sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy, làm cho tôi lúc trước đối với cô ấn tượng còn có mấy phần chuyển biến tốt"
"Tôi là bạn của Hoắc Anh Tuấn, tôi ra mặt thay cô ấy, cô cho là cái dáng vẻ hùng hổ dọa người chán ghét này của cô lão Hoắc sẽ thích sao"
Tống Dung Đức cười nhạt: "Nhạc Hạ Tuyền người ta ở trước mặt cô cẩn thận từng chút, nhưng cô chỉ cao khí ngang tàng, làm sao, thật cho là trở thành thân phận Hoắc phu nhân thì với người khác sẽ không giống nhau, là có thể xem thường người khác, tôi nói cho cô biết, loại tính cách này của cô, không có người đàn ông nào có thể thích lâu được đâu".
Khương Tuyết Nhu bị lời của anh ta đâm vào một trận khó chịu: "Cho nên anh bây giờ là ra tay tương trợ chuyện bất bình hay sao, anh thích cô ta? Hoặc là anh hy vọng cô ta sẽ thay thế vị trí của tôi, trở thành chị dâu mới của anh."
Tống Dung Đức hoàn toàn nổi khùng: "Bệnh thần kinh a, tôi chỉ xem cô ấy là em gái, tôi chẳng qua là không chịu nổi cô khi dễ cô ấy"
“Tôi khi dễ cô ta?"
Khương Tuyết Nhu thật rất không biết làm sao: "Nhạc Hạ Tuyền nói?"
"Nhạc Hạ Tuyền Lâm địa hiền lành, dĩ nhiên sẽ không nói, nhưng mà tôi không phải người ngu” Tống Dung Đức hung tợn cảnh cáo: "Khương Tuyết Nhu, nếu như cô sau này dám khi dễ Nhạc Hạ Tuyền nữa, cho dù có lão Hoắc che chở, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô."
Đi tới cửa, Tống Dung Đức ình suy nghĩ thật kỹ" Khương Tuyết Nhu ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Đển buổi tối Hoắc Anh Tuấn cũng không gọi một cú điện thoại tới, Kiều Vỹ ở chỗ này, cô không tin anh không biết, trừ phi Tống Dung Đức hành động, là anh ngầm cho phép.
Sau khi tan việc, cô không trở về biệt thự Hải Tân.
Một mình ở trên đường ăn một chút gì đó, đi dạo phố một chút.
Rất lâu không có buông lỏng một mình như vậy.
Đi vào Khẳng Đức Cơ, cô mới vừa mua một cây kem, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh dịu dàng quen thuộc của một người đàn ông: "Cái kem này ăn thật ngon sao, tôi cũng tới mua một cây đi"
Cô quay đầu, Lương Duy Phong cả người mặc âu phục màu xám tro đứng phía sau, thân hình thon dài thành thục khí chất nho nhã, chọc cho những nữ sinh chung quanh liên tục ghé mắt nhìn sang.
- ----------------------