Nhạc Hạ Thu đáy mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng, nhưng Hoắc Anh Tuấn căn bản không chú ý, anh từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt tàn khốc trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: "Ý cô là tôi không nên tin tưởng vào ánh mắt mình, mà là phải tin tưởng loại camera có thể nhìn ở những góc độ khác nhau cho kết quả khác nhau?"
Khương Tuyết Nhu xoa xoa chỗ giữa hai lông mày.
Cô rất muốn nói: Đại ca, mắt của anh nhìn ở góc độ khác nhau cũng khác nhau cơ mà.
Cô hoài nghi sâu sắc năm đó Nhạc Hạ Thu chẳng những thôi miên não bộ mà còn khiến chỉ số IQ của anh đi xuống.
"Được rồi, Hoắc Anh Tuấn, em không muốn cãi vả nữa, chúng ta đi thôi" Nhạc Hạ Thu níu tay Hoắc Anh Tuấn lại cầu khẩn.
Giám đốc Hà vội vàng nói: "Tổng giám đốc Hoắc, anh thật nên làm chủ cho cô Nhạc, cô ấy chẳng qua là vội tới đưa văn kiện cho tôi, bổ sung lại một ít văn kiện bên trong không có nội dung cặn kẽ, tôi đang nghiêm túc nghe, Chủ tịch Khương cứ tới đây nói rằng cô Nhạc giỏi diễn, nói cô Nhạc chán ghét, còn mập mờ tố cáo chúng tôi ở nơi này nói chuyện phiếm, trễ nải công việc, chuyện này xem như cũng được đi, nhưng cô ta còn... còn..."
"Còn cái gì, nói" Hoắc Anh Tuấn trong mắt nheo lại, khí lạnh tràn ra. Giám đốc Hà cắn răng nói: "Cô ta còn khoe khoang hôm nay cô ta mặc áo lót quần lót... là anh mua." Nhạc Hạ Thu cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống.
"Hạ Thu, em đừng hiểu lầm, ngày hôm qua là có nguyên nhân, tình cảm của anh đối với em thế nào em không rõ sao, bây giờ anh nhìn cô ta hồi lâu cũng muốn nôn mửa."
Hoắc Anh Tuấn luống cuống, anh không nghĩ tới ngày hôm qua nhất thời xung động làm ra chuyện như vậy mà sẽ trở thành chuyện làm tổn thương Nhạc Hạ Thu.
Nhất thời, anh nhìn Khương Tuyết Nhu bằng ánh mắt hận không được dùng laser bắn thủng cố. Mà bên cạnh, nhân viên cũng dần dần tới xem náo nhiệt. Sau khi nghe xong, nhất thời bừng tỉnh. Thì ra Hoắc Anh Tuấn căn bản cũng không thích chủ tịch Khương, thậm chí là chán ghét. Xong rồi, bọn họ hay là đứng sai đội rồi, sớm biết trước nên lấy lòng Nhạc Hạ Thu thì hơn. Một số nhân viên hối hận không thôi. Đến người trong cuộc là Khương Tuyết Nhu: ".." Cô không biết phải nói gì, lại còn thấy buồn cười. ỖCô thật con mẹ nó hối hận lúc nãy không ghi âm lại. Không ngờ được các quản lý của tập đoàn lại giúp Nhạc Hạ Thu gài hố mình đâu.
"Khương Tuyết Nhu, tôi vốn còn cho rằng chúng ta tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng, chỉ cần cô cầu xin tôi, chuyện công ty xây dựng nói không chừng tôi cũng miễn cưỡng có thể giúp cô, nhưng bây giờ sẽ không" Hoắc Anh. Tuấn lạnh như băng cất tiếng nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ để tất cả người bên ngoài biết tôi và tập đoàn Hồng Nhân không còn quan hệ gì cả, hơn nữa, ai dám giúp Hồng Nhân, chính là cùng tôi đối nghịch"
Anh nói xong, ôm Nhạc Hạ Thu, cũng không quay đầu lại tức giận rời đi. "Tổng giám đốc Hoắc, anh chờ chút." Tiếng Diêu Vân Sơn cùng đoàn người đuổi theo cất lên. Nhưng là Hoắc Anh Tuấn căn bản không để ý tới bất cứ ai, trực tiếp lên xe rời đi.
Chủ tịch Diêu chờ người tức gần chết, trực tiếp chạy tới mắng Khương Tuyết Nhu: "Cô muốn chết cũng được, dựa vào cái gì hại tập đoàn? Lần này tốt lắm, hoàn toàn đắc tội tổng giám đốc Hoắc, một câu nói của anh ta, trên căn bản Hồng Nhân chúng ta đều bị giới thương nghiệp phong sát"
"Thứ người như cô không thích hợp làm thành viên ban giám đốc, cút đi thôi" Chủ tịch Vương thở hổn hển.
Các nhân viên cũng chỉ về phía Khương Tuyết Nhu mà tức giận chỉ trích.
"Cô ta còn trở lại làm gì? Không có cô ta, tập đoàn dưới sự dẫn dắt của Tổng giám đốc Nhạc phát triển tận trời cao, tối cuối năm còn có thể có được mấy trăm triệu thưởng cuối năm"
"Xui xẻo quá, chủ tịch gì cái loại này"
"Được rồi, hay là sớm một chút nghỉ việc đi, tranh thủ đi ra ngoài tìm công việc tốt hơn."
- ----------------------