“Đúng vậy, mười năm rồi” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
“Mười năm này mặc dù tiền lương của một thư ký cũng chỉ có hơn sáu mươi triệu một tháng, nhưng vào cuối năm bố tôi lại thưởng cho anh đến ba tỷcòn cho anh nhà, cho anh xe, đưa hai đứa con trai con gái của anh vào những trường học tốt nhất, kết quả anh lại báo đáp ông ấy như thế này đây, Khang Hạo Đức, anh có thể phủ nhận, nhưng mà thời điểm mà anh hạ độc, toàn bộ quá trình đều đã bị ghi lại, chắc là anh còn chưa biết, mỗi một ngõ ngách trong nhà đều đã được lắp đặt camera giám sát rồi.”
Khương Tuyết Nhu nói rồi lấy ra một cái camera giám sát ra từ trong tủ phòng khách.
Sắc mặt đau thương của Khang Hạo Đức lập tức tái đi.
“Tôi cho anh thêm một cơ hội, là ai đã sai khiến anh?” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu trở nên lạnh lẽo.
“Không có... Không ai sai khiến tôi cả, là do chính tôi muốn làm” Khang Hạo Đức thì thào lắc đầu: “Do tôi hận chủ tịch Diệp, tôi... Tôi hận ông ấy hàng năm trả tiền lương cho tôi quá ít.”
“Cậu chỉ là một thư ký, tối cho cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn còn chê ít sao?" Diệp Gia Thanh bị anh ta làm cho tức đến nổi che miệng họ ra một ngụm.
“Bố, bố đừng nổi giận, bố phải hiểu, có ít người càng cho ăn thì càng đói, lòng tham không đáy cũng là chuyện rất bình thường.”
Khương Tuyết Nhu quay đầu nói với Lục Thiên Bảo: “Đưa anh ta đi đi, giao cho cậu hết đấy”
“Các người... Các người muốn làm gì?” Khang Hạo Đức nhìn thấy Lục Thiên Bảo càng ngày càng tiến tới gần mình, khắp người đều cảm thấy không ổn.
Nhưng Lục Thiên Bảo căn bản không quan tâm đến anh ta, trực tiếp kéo anh ta vào một gian phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết từ bên trong vọng ra.
Diệp Gia Thanh nghe thấy cũng nổi cả da gà: “Tuyết Nhu, con đây là.."
“Bố, có vài người không dạy dỗ một chút thì người đó sẽ luôn ức hiếp bố cũng vì bố quá lương thiện đó ạ” Khương Tuyết Nhu mỉm cười vịn ông ngồi xuống.
“Không cần đâu, hay là cứ đưa đến cục cảnh sát đi, bố sợ..”
“Yên tâm, sẽ không bị điều tra ra đầu ạ” Khương Tuyết Nhu nói: “Con chỉ là để Lục Thiên Bảo đâm vào mấy cái huyệt vị, loại đau nhức này tựa như trên người mình bị một nghìn cây kim đâm vào da thịt, đau đớn sống không bằng chết, nhưng lại không thể động, bởi nếu như càng động đậy thì cây kim sẽ đâm vào càng sâu, cũng càng đau nhức hơn”
Diệp Gia Thanh nhịn không được run lập cập: “Con từ chỗ nào mà học được những thứ này, còn có cái tên nhóc con kia...”
“Bố, nhiều năm như vậy con đã rõ ràng một chuyện, con người muốn bảo vệ được mình thì chỉ có thể trở nên hung ác hơn” Khương Tuyết Nhu cười với ông: “Đối với những người tốt với chúng ta, chúng ta có thể đối tốt với bọn họ, nhưng mà đối với loại người mang ân không biết báo đáp kia, cũng không cần phải nhận từ làm gì?
“Con nói đúng lắm”
Diệp Gia Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng lại cảm thán cô đã thay đổi quá nhiều, có điều, chuyện này cũng có thể lý giải được, lúc trước con bé đã chịu quá nhiều đau khổ, người làm bố như ông cũng cần phải thay đổi mới được.
Nửa giờ sau, Lục Thiên Báo kéo tên Khang Hạo Đức đang thoi thóp đi tới.
“Con đàn bà khốn nạn, đồ ác độc”
Diệp Gia Thanh phẫn nộ đến nỗi cơ thể run lên như một cái sàng: “Bố sống mấy chục năm nay, người ác độc đã gặp qua nhiều, nhưng mà lại chưa từng thấy ai ác độc như bà ta”
“Bố, chuyện mà bố chưa thấy đúng là nhiều quá” Khương Tuyết Nhu bình tĩnh lắc đầu, nói với Khang Hạo Đức: “Tôi giao cho anh một chuyện, bí mật gặp mặt với Vệ Phương Nghi, tìm chứng cứ bà ta sai khiến anh hạ độc đến đây”
- ----------------------