"Một người vẫn luôn điềm đạm lại có thể thay đổi như vậy" Hoắc Chân trầm ngâm nói, “Thật may là ba mẹ tôi đã dành nhiều tâm tư cho anh ấy.
Ông cụ Hoặc tức giận hung hăng vỗ bàn một cái:
"Cô không thể ở lại Kinh đô nữa, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là cầm vé máy bay rời khỏi đây, vĩnh viễn không trở lại, tôi sẽ thay đổi quốc tịch cho cô, hai là ở lại chỗ này, nhưng tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết."
Khương Tuyết Nhu chợt ngẩng đầu, chốc lát mờ mịt. Rời khỏi Kinh đô, không còn là người Nguyệt Hàn?
Trước đây bị Hoắc Anh Tuấn hành hạ đến chết đi sống lại, cô không phải chưa từng nghĩ đến việc muốn chạy trốn, nhưng tối nay biết được Hoắc Anh Tuấn vì cô mà đắc tội toàn bộ giới quý tộc ở thủ đô, nếu cô đi, lương tâm... sẽ an sao?
"Tôi muốn biết Hoắc Anh Tuấn sẽ như thế nào?" Hồi lâu, cô nắm chặt quả đấm, "Các người sẽ cứu anh ấy sao?"
"Vậy phải xem chính nó, nếu như nó vẫn hồ đồ ngu xuẩn, vậy ta coi như không có người cháu này"
Ông cụ Hoắc hừ lạnh, "Nó bây giờ danh tiếng mất hết, lại đem toàn bộ đám công tử nhà giàu trong thành phố chặt tay, bây giờ đã chọc cho toàn bộ giới thượng lưu muốn kìm kẹp nó, các gia đình đó gây áp lực lên nhà họ Hoắc, danh tiếng trăm năm xem như mất hết, nó còn sống được là tốt lắm rồi"
Khương Tuyết Nhu nhìn tất thảy mọi người nhà họ Hoắc, những người này trên mặt không có một chút nào là vì lo âu cho Hoắc Anh Tuấn, thậm chí ngay cả bố ruột Hoắc Khải cũng không ngoại lệ.
Cô đột nhiên có chút đồng tình với Hoắc Anh Tuấn, anh ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, khó trách tính cách anh cực đoan lạnh lùng như vậy.
"Hoắc Anh Tuấn là cháu trai ruột của ông. Rốt cuộc thì danh dự quan trọng hay huyết thống quan trọng hơn?"
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp: "Các người một bên là ông bà nội, một bên là cha ruột, vậy mà có thể lạnh lùng vô tình? Khi anh ấy mang vinh quang về cho gia tộc, mang lợi ích về thì các người tung hô nâng đỡ anh ấy, đến khi anh ấy gặp chuyện lại lựa chọn không giúp thì thôi đi, lại còn phỉ nhổ, hôm nay tôi đúng là mở mang tầm mắt, nhà họ Hoắc chính là như vậy".
"Càn rỡ".
Ông cụ Hoắc tức giận, lần này là ông ta cầm ly muốn đập đầu nàng.
Lần này không có người nào giúp cô ngăn cản.
"Ít nhất... Tôi không thẹn với lương tâm mình" Khương Tuyết Nhu ánh mắt thản nhiên. "Cô còn có lương tâm?" Hoắc Văn lộ ý châm chọc.
"Ân oán tình cừu giữa tôi và Hoắc Anh Tuấn nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh” Khương Tuyết Nhu thờ ơ trả lời. "Vậy giam cô ta lại!" Ông cụ Hoắc hừ lạnh vẫy tay. Khương Tuyết Nhu lập tức bị vệ sĩ lối đi.
- ----------------------