“Tôi sẽ cố gắng.”
Cô im lặng cúp điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn nghiêng mắt nhìn cô, trong xe yên ắng, giọng nói của ông chủ cô anh đều nghe thấy hết: “Tôi kiến nghị cô nên đổi công ty đi.”
Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Công ty nào cũng như vậy, vạn sự khởi đầu nan.”
Hoắc Anh Tuấn gõ vô lăng, không nói gì.
Trên đường đúng lúc đi ngang qua một tòa cao ốc xa lạ, anh thản nhiên hỏi: “Đó là nơi nào?”
“Hội trường Trung tâm Văn hóa Khoa học và Công nghệ Thanh Đồng”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Mới xây dựng chưa được bao lâu, lúc trước Khải Phong vốn dĩ cũng muốn lấy công trình này, có điều thua công ty khác. Lúc trước em còn nghĩ muốn lấy công trình này, bây giờ hoàn toàn không cần nghĩ nữa.”
“Tại sao?”
Khương Tuyết Nhu: “Bọn họ đang đấu thầu công khai, loại công ty nhỏ như chúng tôi còn không có tư cách tham gia.”
“Cho dù có tư cách tham gia, công ty các cô cũng không có cơ hội được chọn”
“Không thể nào.”
Khương Tuyết Nhu thẳng thắn nói: “Lúc trước tôi ở Mỹ còn từng vô địch giải thưởng AM. Lúc đó có rất nhiều công ty muốn mời tôi về làm, chỉ là khi đó tôi nghĩ mình đã được xác nhận là người thừa kế của Khải Phong nên mới quay về. Tôi dám nói ở thành phố Thanh Đồng này không ai có thể so sánh với năng lực thiết kế của tôi.”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn giật giật, mặc dày quả nhiên sự tự tin cũng mạnh hơn.
“Được, tôi có thể cho cô một cơ hội tham gia đấu giá.”
Khương Tuyết Nhu ngồi thẳng dậy, mắt mở to tròn, đôi mắt giống như làn nước kia mở to, dường như không dám tin nói: “Anh nói thật sao?”
“Về phần có thể giành được không thì là chuyện của cô, để tôi xem xem bản lĩnh của cô rốt cuộc là thổi phồng hay là thật” Hoắc Anh Tuấn vừa lái xe vừa nhướng mày.
“Tất nhiên, tôi không chém, tôi nhất định sẽ giành được” Khương Tuyết Nhu kích động không thể kìm chế được.
“Anh Tuấn, anh quá tốt rồi.”
Cô thường gọi anh là “Anh Tuấn”, có dịu dàng, có nịnh nọt, những đây là lần đầu tiên cô vui mừng như vậy, trong giọng nói còn mang theo nhõng nhẽo mà cô không nhận ra.
Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt cô to sáng long lanh, hai má ửng hồng vì nắng, vô cùng ngọt ngào.
Anh di chuyển ánh mắt, không tự nhiên mà cởi vài cúc áo ở cổ, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có chút nóng.
“Cảm thấy tôi tốt thì lát nữa về nhà làm nhiều đồ ngon một chút.”
“Không vấn đề gì, anh muốn ăn cái gì tôi làm cho anh.
Ở cùng nhau lâu như vậy, Hoắc Anh Tuấn đã biết tay nghề nấu ăn của cô tốt thế nào, nhớ đến các món ăn của cô, nhất thời có chút đói.
Nhưng anh là một người thích thể diện, không thể nói.
Xe đến trước khu, Khương Tuyết Nhu nói: “Anh dừng ở đây một lát, tôi đi mua chút thịt lợn.”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh, mặc dù rất nhanh nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Khi cô xuống xe thì mím môi cười, đừng nói bây giờ dáng vẻ của đại ma vương rất giống một con mèo đang chờ được cho ăn.
Ừm, hơi giống với Bunny, đáng yêu quá.
Bình thường thì không nói, nhưng đừng cho rằng cô không biết anh thích ăn nhất là món thịt kho tàu.
Nhìn cô đi về phía cửa hàng thịt, tâm trạng của Hoắc Anh Tuấn rất tốt, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Văn Trì: “Chào hỏi qua để Khương Tuyết Nhu của công ty trang trí Thần Châu có thể tham gia vào hoạt động đấu thầu của Trung tâm Văn hóa Khoa học kỹ thuật Thanh Đồng”
Hạ Văn Trì rất ngạc nhiên: “Công ty trang trí Thần Châu là công ty gì vậy, chưa từng nghe thấy? Còn nữa, cậu vậy mà lại giúp Khương Tuyết Nhu, đây không phải là phong cách của cậu.”
“Tôi là phong cách gì?”
Anh có phong cách lạnh lùng tàn nhẫn đấy.