“Chưa từng nghe qua” Hoắc Anh Tuấn thu ánh mắt lại, xoay nhẹ tách trà trước mặt: “Chẳng lẽ vị trí chủ vị nhà họ Diệp mà loại chó mèo gì cũng có thể tùy tiện ngồi được sao?”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt tuấn tú văn nhà của Lương Duy Phong liền biến sắc, ánh mắt trong veo càng toát lên vẻ lạnh lùng xấu xa.
Khương Tuyết Nhu dường như bị người ta tát một cái vào mặt, vô cùng thê thảm.
Diệp Minh Ngọc không khỏi bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, cậu cả họ Hoắc là thân phận gì chứ, ai cũng có thể được ngồi cùng anh ấy được sao"
Bà Diệp cảm thấy rất khó xử, dù sao thì người gọi họ tới cũng là bà ấy. "Anh ngồi bàn khác vậy" Lương Duy Phong Vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Khương Tuyết Nhu rồi quay sang bàn khác.
“Chờ đã, em đi cùng anh, dù sao... em cũng không xứng ngồi cùng bàn với cậu Hoắc” Khương Tuyết Nhu đi theo Lương Duy Phong, cuối cùng hai người ngồi ở cái bàn phía trên bên cạnh.
Ở chủ vị, Hoắc Anh Tuấn nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú không một cảm xúc, đôi mày anh tuấn cũng bao phủ một màn sương lạnh toát.
Mọi người có thể thấy được sự bất mãn không vui của cậu cả nhà anh Tuấn, bà cụ Diệp thầm mắng Khương Tuyết Nhu, mỉm cười nói: “Cậu cả họ Hoắc, thật sự rất xin lỗi, Tuyết Nhu đúng là không hiểu chuyện, cậu đừng tính toán với nó, nó là đứa con riêng được tìm về từ một nơi nghèo, không được dạy dỗ lễ phép”
"Bố.." Sắc mặt Diệp Gia Thanh vô cùng khó chịu.
“Câm miệng” Ông cụ Diệp hung hăng trừng ông ta một cái, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Diệp Minh Ngọc.
Diệp Minh Ngọc vội vàng ôm lấy cánh tay của Hoắc Anh Tuấn, nũng nịu: “Câu 1 đảm bảo với anh, lần sau đến nhà họ Diệp bọn em, chắc chắn sẽ không để anh nhìn thấy hai người họ nữa".
“Đúng, đúng, lần sau mặc kệ là trong tình huống gì, có cậu cả thì sẽ không có bọn họ” Ông cụ Diệp tâng bốc không biết giới hạn.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu run lên, thân thể run rẩy nói: "Nghe giọng điệu hống hách của ông, xem ra bình thường làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm rồi nhỉ, cái chết của mẹ tôi... nghĩ chắc cũng có phần của nhà họ Vệ các người" Vệ Phong sửng sốt. "Mẹ cô không phải chết trong cơn bão sao? Liên quan gì đến tôi"
Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm dò xét ông ta, trước đây ông ta luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lần này sắc mặt của ông ta không giống như đang giả vờ.
“Khương Thanh Thư đoản mệnh, cô cẩn thận một chút đi” Vệ Phong cảnh cáo rồi nghênh ngang bỏ đi.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Nếu Khương Thanh Thư không phải nhà họ Vệ giết, thì là ai? Sau khi bữa tiệc kết thúc.
Ngay khi cô và Lương Duy Phong bước vào bãi đậu xe, điện thoại di động nhận được tin. nhằn của Hoắc Anh Tuấn: Tôi đang đợi cô ở ngoài khách sạn, ra đây.
- ----------------------