"Tôi quá đáng, tôi làm sao biết cô có giấu tôi cùng với Lục Thanh Minh, Lương Duy Phong liên lạc tình cảm với nhau hay không." Hoắc Anh Tuấn là người đàn ông luôn luôn không cam lòng làm loại chuyện kiểm tra điện thoại di động của phụ nữ này, nhưng vừa mới nhìn thấy Khương Tuyết Nhu khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ, anh khó hiểu trong lòng cũng không thoải mái, nhất định phải làm cho rõ.
Khương Tuyết Nhu làm sao cũng không nghĩ tới tín nhiệm giữa hai người đã thấp tới mức như vậy, nhưng mà nếu để cho anh nhìn tới nội dung trong điện thoại di động sợ rằng lại phải hiểu lầm, dứt khoát thản nhiên nói: "Tôi là đang cùng Minh Kiều nói chuyện phiếm, cô ấy trò chuyện về chuyện của bạn trai cô ấy, còn có... Để cho cô ấy thay tối đi bệnh viện nhìn Lương Duy Phong một chút, tôi không thể đi được, để cho bạn tôi đi xem một chút cũng không được... Sao?"
Cô trơ mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn một gương mặt tuấn tú, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trở nên lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút mệt mỏi.
"Khương Tuyết Nhu, cô cứ như vậy tưởng nhớ Lương Duy Phong sao, cô bây giờ là ngủ ở trên giường tôi." Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động tròn tay cô hung hăng nện ở trên vách tường.
Tiếng va chạm to lớn, dọa sợ Khương Tuyết Nhu che lỗ tai.
Hoắc Anh Tuấn lấy tay cô ra, đem thân thể cô đè lên giường, hung hăng hướng miệng cô hôn một cái. ngôn tình hay
"Cô nói, là Lương Duy Phong hôn cô thoải mái, hay là tôi hôn cô thoải mái?"
Nụ hôn của anh giống như một trận cuồng phong vậy xâm chiếm cô, Khương Tuyết Nhu bị anh hôn rất đau, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng đầy nửa ngày cũng không ra.
Hoắc Anh Tuấn ở trong thư phòng uống hết một chai rượu chát, trong nháy mắt tựa như bị đốt khắp người muốn chiếm cô làm của riêng, anh nhớ tới lúc cô cùng Lương Duy Phong hôn nhau, ánh mắt đỏ thẫm, hôn cũng càng ngày càng dùng sức.
"Không muốn, thật là đau" Khương Tuyết Nhu đau đớn tránh né.
"Tôi hôn cô liền tránh, có phải là nếu không phải là Lương Duy Phong thì cô sẽ không đồng ý hay không." Hoắc Anh Tuấn đã bị ngọn lửa ghen tị làm đầu óc mê muội, anh dùng sức xé quần áo ngủ trên người cô ra: "Đêm hôm đó có phải anh ta cũng để cho cô một kỉ niệm rất khó quên hay không, cho nên hôm nay cô mới cùng anh ta xuất hiện ở sở cảnh sát, cô cứ như vậy không bỏ được anh ta."
Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ, vội vàng nắm lấy tay hắn, ra sức lắc đầu, "Không muốn, tôi mệt quá, tôi hôm nay bị bị dọa sợ, tôi không nghĩ... "
"Cô không nghĩ sợ rằng là không tâm tình cùng tôi." Hoắc Anh Tuấn uy nghiêm cười nhạt: "Bây giờ trong đầu cô đều là Lương Duy Phong, là anh ta thì cô liền nguyện ý"
"Tại sao anh cứ hiểu lầm tôi mãi như vậy."
Khương Tuyết Nhu thật cảm thấy rất mệt mỏi, cũng mất hết ý chí, cô hôm nay thiếu chút nữa thì chết, anh một chút cũng không quan tâm cô, vĩnh viễn chỉ biết hoài nghi cô.
Cô lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, không nhúc nhích, cũng không phản kháng nữa, "Được, nếu anh thích liền cứ việc làm đi, anh muốn như thế nào thì như thế đó đi!”
Nước mắt từ khóe mắt cô một bên chảy xuống, chảy vào trong sợi tóc, ánh mắt cô thê lương.
Luôn là bị anh lần lượt hoài nghi, chà đạp, làm nhục, cô cũng là một người.
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, cả người thật giống như bị người hung hăng gõ một cái vào óc.
Anh tại sao biến thành như vậy, thật là giống như một con ma quỷ vậy, không cách nào tự kiềm chế được.
Không phải là một người phụ nữ sao, anh lại vì một người phụ nữ mà mất hết lý trí đến độ này.
Anh xoay người đi vào phòng vệ sinh, mở nước vòi sen.
Nước lạnh từ đỉnh đầu đi xuống, bây giờ anh đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét mình.
Tắm xong đi ra, Khương Tuyết Nhu đưa lưng về phía anh ngủ ở mép giường bên cạnh, giống như chú chim nho nhỏ vậy, co lại thành một cục, bảo vệ mình sợ bị thương tổn.
Hoắc Anh Tuấn đến ngủ bên kia, hai người cách nhau một thước, cũng không có người nào đến gần nhau một chút xíu.
Anh không biết, Khương Tuyết Nhu đưa lưng về phía anh, rơi nước mắt đầy mặt, thẳng đến rất khuya rất khuya cũng không ngủ được.
Trời sáng, Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại, Khương Tuyết Nhu đã không ở trên giường.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi xuống lầu dưới, Khương Tuyết Nhu đang ngồi ở trên bàn ăn ăn cháo.
Anh mặt mũi nhẹ nhõm, nhanh chóng đi xuống, ngồi vào đối diện cô, lạnh như băng hỏi: "Bữa ăn sáng của tôi đâu?"