Cô yên lặng nhìn người đàn ông đẹp trai mà phức tạp bên cạnh. Được rồi, ai bảo chính cô tự chấp nhận chứ, gắp đồ ăn thì gắp đồ ăn, cũng không có gì to tát.
Suốt bữa ăn, Hoắc Anh Tuấn được chăm sóc rất tốt, hầu như chỉ cần dùng đũa gắp đồ từ bát cho lên miệng. Lần đầu tiên anh nhận thấy thì ra ăn lẩu cũng không tệ lắm, lần sau có thể tiếp tục xem xét. Sau khi ăn xong, Khương Tuyết Nhu đi vào toilet.
Chuẩn bị mở cửa từ bên trong đi ra, cô bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hai người phụ nữ đang nói chuyện.
“Cậu có thấy không? Anh chàng ngồi bàn số 26 đó, đẹp trai quá đi mất”. “Nói thừa. Anh ấy trông giống một minh tinh nổi tiếng ấy chứ. Tôi còn lén chụp lại vài bức” “Có điều bạn gái của anh ấy thì lại không được hấp dẫn lắm”.
“Đúng vậy, cảm giác như tình yêu của cô ấy thật hèn mọn, vẫn luôn phải gắp đồ cho anh chàng kia. Vậy mà anh ấy còn chẳng thèm quan tâm một chút nào”. Truyện Đông Phương
“Đương nhiên rồi, một anh chàng đẹp trai như vậy, có ai mà không muốn quỳ xuống liếm chân kia chứ?” Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa tức giận đến nổ tung. Cô ư? Nhan sắc tầm thường? Tình yêu hèn mọn? Cô phải quỳ xuống liếm chân ư? Thật quá đủ rồi. Cô đá tung cửa nhà vệ sinh và bước ra ngoài khiến cả hai cô gái kia đều bị dọa tới choáng váng. Khương Tuyết Nhu chen vào giữa hai người, lấy ra son môi. “Tôi, nhìn rất tầm thường sao?” Cô thong thả ung dung tô son lên đôi môi xinh đẹp, mím môi miết nhẹ, phút chốc rạng ngời như đang tỏa sáng. Hai cô gái lập tức xấu hổ, quay người muốn bỏ ra ngoài.
Khương Tuyết Nhu nhanh tay kéo lấy hai người, khiến bọn họ phải nhìn thẳng vào chính mình trong gương: “Hai người tự nhìn mặt mình đi, một người chắc chắn là đánh quá nhiều phần, cả bộ mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Một người thì vừa nhìn vào liền biết đã đi sửa mũi. Nhưng sửa cũng bỏ qua đi, kể cả đã sửa rồi vẫn còn không so được với tôi, vậy mà còn dám cười nhạo nhan sắc của tôi ư?”.
“Đủ rồi, chúng tôi chỉ là thuận miệng nhận xét một chút. Thẩm mỹ của mỗi người kahcs nhau, đánh giá cô một chút thì có sao? Bình luận là quyền tự do của chúng tôi” Một trong hai người mặt mũi đã đỏ bừng vì xấu hổ, lên tiếng.
“Vậy thì tôi đánh giá thế nào về các cô cũng là tự do của tôi. Mấy loại người có tính cách soi mói như các cô chính là điển hình của những người đến cả đào cũng không ăn được chứ đừng nói đến đào tiên. Quan hệ của tôi với bạn trai rất tốt. Anh ấy đẹp trai như vậy, tôi tốt với anh ấy một chút thì đã sao?”
Khương Tuyết Nhu rửa tay xong, bước đến lau tay rồi hừ lạnh một cái và rời đi. Tuy cũng nói lại được mấy người kia vài câu, nhưng tâm trạng ăn uống không còn tốt nữa. Phụ nữ đương nhiên cũng thích sĩ diện và phù phiếm, cô không bao giờ người khác lại nói về cô như vậy. Đều do Hoắc Anh Tuấn, lúc nào cũng muốn cô phải hầu hạ anh, khiến cô không còn chút phong độ nào. Sau khi thanh toán hóa đơn, Hoắc Anh Tuấn đợi ở cửa một lúc mới thấy cô từ bên trong bước ra. Có điều, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, dường như có chút tức giận, giống như ai đã đắc tội cô. Thậm chí cô còn liếc xéo anh một cái khi ra khỏi cửa.
Hoắc Anh Tuấn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô. Sau khi lên xe, Khương Tuyết Nhu cúi đầu nghịch điện thoại di động, không hề nói lời nào. Lông mày Hoắc Anh Tuấn dần nhíu lại như một lưỡi dao. Quả nhiên, yêu đương thật là phiền toái.
Anh cúi đầu, cầm di động gửi tin nhắn cho nhóm anh em: “Có chuyện gì xảy ra lại khiến phụ nữ đột nhiên không nói gì cả?”