Nhạc Hạ Thu thoáng qua trong lòng một sự ảo não. Hoắc Anh Tuấn là người đàn ông cô ta thấy si mê nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta đều thất bại. "Muốn đi ra ngoài?" Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cô ta cầm túi trên tay.
"Ừm. Em hẹn bạn giải sầu một chút. Em hơi mệt" Nhạc Hạ Thu cúi đầu vén tóc ra sau tai, lộ ra bộ dáng có phần khổ sở.
Hoắc Anh Tuấn áy náy trong lòng: "Xin lỗi, anh... anh sẽ đồng ý với em tới bệnh viện khám",
"À... tốt." Nhạc Hạ Thu lúc này chỉ nghĩ tới việc phải ứng phó thế nào với Lỗ Triết Hạn, đáp qua loa vào câu rồi vội vã rời khỏi biệt thự.
Trong phòng im ắng trở lại.
Hoắc Anh Tuấn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, một con mèo nhỏ mập mạp chạy đến bên cạnh chân anh kêu "Meo, meo"
Anh khom người sờ một cái vào đỉnh đầu nó, trầm thấp nói: "Mày nói xem nếu như tao vẫn không làm được thì thế nào?"
Biệt thự nhà họ Diệp
Khương Tuyết Nhu nghe thấy tiếng điện thoại, cô liền mở cửa đi ra vườn hoa, đầu dây bên kia cất tiếng:
"Cô chủ, Nhạc Hạ Thu đang tới một khách sạn, Lỗ Triết Hạn cũng đi tới đó. Nhà nghỉ trước đó gắn camera e rằng không dùng được lần này"
Nghe vậy, Khương Tuyết Nhu có vẻ tiếc nuối: "Tôi còn tưởng cô ta sẽ trực tiếp tới nhà nghỉ Lễ Triết Hạn thuê, cô ta vậy mà cẩn trọng hơn tôi nghĩ". "Không sao! Bọn chúng có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cá mắc câu là được." "Đúng vậy, theo dõi cô ta cho kỹ, xem cô ta về khi nào" "Được." Sau khi cúp điện thoại xuống, Diệp Gia Thanh bước ra, biểu cảm có phần phức tạp:
"Không sao. Chắc do có tuổi rồi nên gần đây thường xuyên choáng váng đầu óc. Bố thấy từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cơ thể không được như trước nữa, chạy một chút cũng mệt muốn đứt hơi." Diệp Gia Thanh cười khổ:
"Đây cũng là nguyên nhân muốn đem tập đoàn Diệp thị giao cho Minh Ngọc sớm, đáng tiếc."
Khương Tuyết Nhu chân mày dao động: "Bố, ngày mai chúng ta đi viện làm kiểm tra sức khỏe tổng thể" "Không cần, bố năm nào cũng làm kiểm tra rồi" "Bố nghe con đi mà, nếu không con sẽ không yên tâm" Khương Tuyết Nhu kiên trì tới cùng. Diệp Gia Thanh chăm chú nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên: "Tuyết Nhu, đời này bố mắc nợ mẹ con con quá nhiều. Bố đúng là kẻ vô dụng, là một phế vật"
"Bố, thật ra lúc đầu con rất hân bố, nhưng cũng chẳng làm được gì, ai bảo con là con gái của bổ chứ" Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ cười khổ.
- ----------------------