Thời điểm chúng ta cho người đi qua, phát hiện trong xe đã không người, chúng ta hoài nghi tên bắt cóc đổi xe rời đi. Tối ngày hôm qua, chúng ta kiểm soát một chiếc, trước mắt có thể xác định là chiếc này màu đen Santana"
Quý Tử Uyên nói: “Mới vừa nhận được tin tức, Santana đi đến nhà họ Trần ở trong mảnh núi rừng kia cũng mất đi tung tích”
“Còn dài dòng làm gì, trước dẫn người tới nói sau” Tống Dung Đức không dằn nổi nói: “Đã qua cả đêm, đủ để phát sinh rất nhiều chuyện”
Mọi người nghe xong sắc mặt cũng trầm.
Hoắc Anh Tuấn sau khi lên xe một đường lái xe vội vã đi đến ngoại ô, trên đường anh hỏi: “Có tra được là ai làm không?”
“Từ đầu đến cuối, không thấy mặt của tên bắt cóc. Có thể là cậu có một ít đối thủ cạnh tranh cũng không nhất định” Quý Tử Uyên âm thầm nói: “Những năm này số người nhìn cậu không vừa mắt cũng có không ít người. Hạ Thu với cậu quan hệ cũng tốt. Nên có thể rất nhiều người muốn dùng cô ấy để uy hiếp cậu. Trước kia ông chủ Diệu Thần không phải đã làm qua chuyện tương tự sao?”
Hoắc Anh Tuấn cau mày.
Tổng Dung Đức ánh mắt hung tợn trợn mắt nhìn anh: “Đám tên bắt cóc kia mắt bị mù, bọn họ muốn trói thì đi mà trói Khương Tuyết Nhu. Liên quan gì đến Hạ Thu? Hạ Thu bị cậu làm tổn thương còn chưa đủ sao, cô ấy rốt cuộc là kiếp trước đã phạm tội tày đình gì mà phải ra nông nỗi này? Đời này mới yêu phải cậu”
Hoắc Anh Tuấn vểnh bén môi mỏng không nói lời nào.
“Cậu tốt nhất cầu nguyện Hạ Thu không có sao” Tống Dung Đức gấp đến độ gân xanh cũng nổi lên.
Rất nhanh, một nhóm người lớn tay xuất hiện ở kế cận núi nhà họ Trần.
Không tới nửa giờ, thì có người gọi điện thoại tới, nói là ở phía tây phát hiện Santana màu đen.
Đám người Hoắc Anh Tuấn lập tức chạy tới, Chiến Thành nói: "Chúng ta tìm người, người nọ hẳn là mang người đi con đường này rồi”
“Người nọ?" Hoắc Anh Tuấn âm trầm chớp mắt: “Anh hoài nghi chỉ có một người?"
“Nhìn dấu chân thì đúng là vậy.”
“Tìm, một mình hắn mang một người phụ nữ đi hẳn không được bao xa”
Hoắc Anh Tuấn dồn dập ra lệnh.
. "