Mà ngay sau đó trên mạng bắt đầu xuất hiện rất nhiều tấm hình Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu chụp chung ân ái với nhau hồi trung học cấp hai, trung học cấp ba, rất nhiều người bạn trên mạng bắt đầu ca ngợi các tình yêu trường tình của hai người.
Nhưng mà phía sau những thứ này Khương Tuyết Nhu đã không thèm chú ý tới, cô đem app mạng xã hội tháo gỡ, như là không muốn nhìn tới những tin tức này nữa.
Cho đến khi Lâm Minh Kiều nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới: “Khương Tuyết Nhu, cậu điên rồi sao, cái gì cậu với Hoắc Anh Tuấn đã ly dị tháng trước, các người căn bản không có ly dị, anh ta chính là người đã có vợ mà vẫn giấu diếm qua lại với Nhạc Hạ Thu, dựa vào cái gì bọn họ tiện như vậy, còn muốn đem trách nhiệm đổ hết lên trên đầu cậu, không nghe phía bên ngoài những người đó mắng cậu như thế nào sao, không được, bà sắp bị tức chết, bà hận không được cầm cây đao chém chết đôi cẩu nam nữ kia"
“Minh Kiều, tớ không có biện pháp, Hoắc Anh Tuấn lấy bố tớ ra uy hiếp tớ, nếu như tớ không lên tiếng thanh minh, anh ấy cũng không để cho bác sĩ tiếp tục chữa bệnh cho bố tớ” Khương Tuyết Nhu tràn đầy bất đắc dĩ nói.
"Anh ta còn là một con người sao, thật con mẹ nó anh ta là một đống cặn bã, cậu lập tức ly dị với anh ta ngay” Lâm Minh Kiều tức chết.
“Anh ấy còn phải đợi tớ sinh đứa trẻ này ra mới có thể ly dị"
“Anh ta còn muốn cướp đứa trẻ?” Lâm Minh Kiều thiếu chút nữa hộc máu: “Anh ta không phải còn có Nhạc Hạ Thu sao, tương lại để cho cô ta sinh, chẳng lẽ cô ta còn không sinh được con sao"
“Nhà họ Hoắc là loại người như thế nào cậu biết mà, làm sao có thể máu mủ của họ lưu lạc bên ngoài được chứ.” Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Đừng lo lắng, tớ sẽ nghĩ biện pháp"
“Thật là tức chết tớ, tuyệt đối không thể cho Nhạc Hạ Thu làm mẹ ghẻ của con cậu." “Dĩ nhiên."
Cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu mặt đầy vẻ lo lắng.
Mà bên kia.
Nhạc Hạ Thu rất nhanh tiến vào biệt thự Hải Tân.
Nhạc Trạch Đàm khắp nơi lắc lư nhìn một vòng: “Hạ Thu, nơi này thật là sang trọng, không trách em trăm phương ngàn kế muốn dọn vào, anh nghe nói nơi Hải Tân này là khu vực đắt tiền nhất toàn Kinh Đô."
“Anh đi đâu?” Nhạc Hạ Thu liếc anh ta một cái: "Sẽ không lại đi làm gì chuyện gì thất đức chứ, em nói cho anh biết, Hoắc Anh Tuấn mặc dù yêu em, mặc dù là cưng chìu em nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ nghe em, anh ấy không thích anh rất lâu rồi."
“Yên tâm, anh chính là đi dạy dỗ chi cái con nhỏ Lâm Minh Kiều kia một chút.” Nhạc Trạch Đàm cười hắc hắc nói.
Đôi mắt Nhạc Hạ Thu khẽ nhúc nhích: “Chính là người bạn kia của Khương Tuyết Nhu?"
“Đúng, dáng dấp cũng xinh đẹp mấy phần, nhưng mà vẫn còn rất kiêu kỳ, lúc trước anh theo đuổi cô ta, cô ta còn mắng anh, coi thường anh. Lần trước ở bệnh viện, cô ta mắng anh, khẩu khí kia làm anh tức nghẹn không thôi."
- ----------------------