Tay người đàn ông có một mùi gỗ thông khô, rất nhẹ và rất dễ chịu nhưng quan trọng hơn là bàn tay của anh ấy rất nóng. “Câm miệng.
Phía sau thấu kính, một tia sáng lóe lên dưới mắt người đàn ông.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy mặt nóng bừng, cho đến khi anh bỏ tay ra thì cô mới đặt cháo xuống bàn: "Tôi đoán anh làm việc lâu như vậy chắc cũng đói rồi."
Hoắc Anh Tuấn nhìn tô cháo được rắc thêm hành lá khiến người ta thèm ăn. "Khương Tuyết Nhu, cô muốn làm cho tôi béo lên hả?" "Không phải, anh vẫn rất phong độ.
Khương Tuyết Nhu mím môi: “Hơn nữa cho dù có mập thì tôi cũng không ngại. Nói không chừng anh không được con gái thích, cho nên sau này sẽ cân nhắc đến tôi.”
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái, khỏe miệng cười khinh bỉ: "Bỏ đi, người hai ba ngày lại đến bệnh viện như cô, tôi không kham nổi." “Không thành vấn đề, tôi sẽ sớm ra ngoài kiếm tiền nuôi anh.” Khương Tuyết Nhu thề. "Không dám nghĩ tới, e rằng đến ngày chết cũng không đợi được."
Hoắc Anh Tuấn cầm thìa khuấy cháo.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị khinh thường, chán nản bước ra khỏi phòng làm việc.
Coi thường có như thế cô thề rằng nhất định cô phải chứng minh cho anh thấy.
Một giờ sáng.
Khương Tuyết Nhu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mới phát hiện đầu đầy mồ hôi.
Cô vội vã bật đèn lên, cảm nhận sự ấm áp của ánh đèn thì mới dần bình tĩnh lại.
Cô lại mơ thấy mình bị nhốt trong căn phòng tối tăm đó, ban đêm phát ra tiếng người kêu lên.
Cô sợ hãi thu mình lại thành một quả bóng, không dám ngủ một mình trong phòng.
Do dự hồi lâu, cô cầm chăn bông gõ cửa phòng ngủ chính. "Ai?"
Bị đánh thức vào ban đêm, giọng nói của Hoắc Anh Tuấn đầy tức giận. "Là tôi, tôi có việc."
Bên trong yên lặng trong nửa phút, ngay khi Khương Tuyết Nhu định bỏ đi, cánh cửa được mở ra.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở cửa với mái tóc đen hơi rối bù, đôi mắt đen láy khiến người ta sợ hãi: "Tốt hơn hết cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Khương Tuyết Nhu chớp mắt nhìn hàng cúc áo ngủ của anh từ trên xuống dưới, đây là anh mới mặc lúc cô đến đúng không ? "Tôi sợ.
Cô yếu đuối ngước đôi mắt mỏng manh lên, da cô tái đi vì sợ hãi, chỉ là chiếc chăn bông trên tay cô khiến anh khó hiểu. "Lại là chiêu trò mới của cô sao?"
Hoắc Anh Tuấn thừa nhận bộ dạng này của cô rất đáng thương, nhưng anh cả ngày bận rộn, ngày mai còn phải dậy sớm đến tòa án đệ đơn kiện, mệt chết đi được. "Ban đêm cô không muốn ngủ nhưng tôi còn muốn ngủ." "Không phải."
Khương Tuyết Nhu thực sự không muốn ở trong phòng một mình, cô cố túm lấy quần áo của anh: “Từ sau khi bị nhốt trong nhà cũ là ban đêm tôi không dám ở một mình. Tôi gặp ác mộng, rất sợ hãi. Anh để tôi ngủ trên sàn trong phòng anh nhé, tôi thực sự không giả vờ." "Chẳng phải trong bệnh viện cô ngủ rất ngon sao?" “Bệnh viện có một y tá chăm sóc." Lông mi của Khương Tuyết Nhu run lên, trên mỗi dưới có một hàng dấu răng cắn mạnh.
Hoặc Anh Tuấn nhìn thấy được, lông mày nhíu chặt.
Anh tự tay cứu cô ra, anh cũng đã đến ngôi nhà cũ đó, nơi u ám không có đèn, đừng nói là phụ nữ, cho dù đàn ông đóng cửa ba ngày e rằng cũng sẽ có bóng ma tâm lý.
Thấy anh im lặng, Khương Tuyết Nhu vội thề: "Tôi thề, tôi sẽ không làm phiền anh."