Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt khó coi trắng bệch, không biết là mất máu quá nhiều hay là bị lời của cô đâm bị thương.
Ninh Nhm miệng. Khương Tuyết Nhu giận trừng hướng cô: “Ninh Nhạc Tuyền, tôi nhịn cô rất lâu rồi, có phải cô cho là tôi rất dễ khi dễ hay không."
Nói xong cô bỗng nhiên xông tới níu lấy mái tóc dài của Ninh Nhạc Tuyền, hai bàn tay cùng xông tới chụp. "A a... Thiếu phu nhân, đừng đánh tôi... Cậu cả.... Cứu mạng." Ninh Nhạc Tuyền khóc lóc liều mạng giãy giụa, cả người cũng bị Khương Tuyết Nhu kéo đi sang một bên. “Tuyết Nhu, em bình tĩnh một chút, mau buông cô ấy ra”Hoắc Anh Tuấn xông lên cản Khương Tuyết Nhu.
Nhưái chết."
Tổng Dung Đức đi tới thấy một màn này, lập tức dùng sức đẩy Khương Tuyết Nhu ra.
Anh ta dùng sức rất lớn, thân thể cô trực tiếp bị lực mạnh đẩy ra té xuống đất.
Thân thể, đau đến trời đất quay cuồng.
Nhưng càng làm cho cô luống cuống rõ ràng là cảm giác có một thứ gì đó tuôn ra ngoài.
Đột nhiên, y tá chỉa về phía cô hét rầm lên: “Chảy máu. Cô cúi đầu nhìn một cái, mình ngồi trên đất có máu tươi rỉ ra.
Cô lấy tay sờ một cái, hay là nóng.
Đầu óc cô trống rỗng.
Cho đến khi Hoắc Anh Tuấn hốt hoảng ôm lấy cô: “Nhanh lên một chút gọi bác sĩ tới."
Anh bên kêu bên ôm Khương Tuyết Nhu chạy đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh đem Khương Tuyết Nhu đưa vào đi kiểm tra tổng quát.
Cửa đóhu nhân hiểu lầm"
Cặp mắt Hng giờ khắc này, nghĩ đến hình ảnh Khương Tuyết Nhu chảy máu, trong anh bỗng nhiên dâng lên một trận chán ghét: “Tôi không phải nói cô rời đi rồi hay sao, ai cho phép cô tới."
Tống Dung Đức ngăn ở trước mặt Ninh Nhạc Tuyền: “Ninh Nhạc Tuyền chỉ có lòng tốt tới thăm cậu mà thôi, là Khương Tuyết Nhu chẳng phân biệt trái phải liền nhào lên đánh liền người".
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu không nên đẩy cô ấy” Trong lồng ngực Hoắc Anh Tuấn giờ đều là tức giận hung ác.
Tống Dung Đức phiền lòng nói: “Tôi chỉ là đẩy một chút mà thôi, làm sao có thể khiến cô ta đẩy thương, nói không chừng chỉ là kinh nguyệt tới mà thôi, cậu chớ ngạc nhiên"
“Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không có sao"
Hoắc Anh Tuấn lười cùng anh ta nói nhảm, sợ bị tức chết.
Nhưng mà anh cũng hy vọng Khương Tuyết Nhu chẳng qua là tới kinh nguyệt mà thôi.
Nửa tiếng sau, bác sĩ bước ra, Hoắc Anh Tuấn nhanh nhảu đi tới: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?"
“Cậu cả, phu nhân của anh bị tổn thương bào thai, xuất hiện triệu chứng có thể sanh non, trước mắt phải ở lại viện dưỡng thai"
“Cô ấy mang thai?” Hoắc Anh Tuấn cả người cũng kinh hãi.
“Đúng vậy, có hơn một tháng, hơn nữa còn là song thai"
“Song thai?” Hoắc Anh Tuấn thân thể run rẩy, rất khiếp sợ.
- ----------------------