Khương Tuyết Nhu càng nói càng tức giận: "Hoắc Anh Tuấn, anh coi tôi như con ngốc mà đùa giỡn tôi có phải vui lắm không?"
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn xanh mét, có chút khó nhìn. "Khương Tuyết Nhu, cô phải hiểu rõ lúc trước cô mới là người muốn nó nhất. Tôi chẳng qua chỉ là thỏa mãn ý muốn của cô mà thôi, để cô có cơ hội nịnh bợ tôi." "Cho nên tôi phải cảm ơn anh vì đã lừa tôi..." Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi nói. "Không phải lúc đó cô rất vui vẻ sao? Hơn nữa tôi còn cứu cô hai lần, nếu không có tôi thì cô nghĩ cô còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây nói chuyện với tôi sao hả?"
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày. Người đàn bà này thật sự không biết tốt xấu, lúc trước còn không phải bởi vì anh thấy cô không còn tiền trong người lại không có nơi nào để đi mới có ý tốt giữ cô lại sao?
Còn cô thì sao?
Vậy mà dùng cái thủ đọan vô liêm sỉ đó với anh!
Bây giờ còn không biết xấu hổ chỉ trích anh, ai cho cô tư cách đó.
Khương Tuyết Nhu bị anh nói đến nghẹn.
Đúng, anh là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng anh không thể nào cứ dùng lý do đó mà không có kiêng nể gì đúng không?
Đúng, là do bản thân cô ngay từ lúc bắt đầu đã có ý đồ xấu với anh. Nên cô bị anh lừa cũng xứng đáng.
Thấy gương mặt cô tái nhợt, không nói lời nào khiến Hoắc Anh Tuấn lo lắng không ngừng. "Khương Tuyết Nhu, tôi cho cô cơ hội xem xét lại lỗi lầm của mình nhưng cô xem cô đang có thái độ gì thế hả? Nếu không phải bởi vì Bunny đang mang thai cần có người chăm sóc thì tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, để cô ở lại đây đâu."
Sau đó Khương Tuyết Nhu không biết bản thân mình rời đi như thế nào. Đầu óc cô lúc này cực kỳ trì độn, vô cùng khó chịu và muốn đánh nhau với người nào đó.
Từ sau khi ở cùng một chỗ với Hoắc Anh Tuấn, cô hoài nghi bản thân mình có phải sắp biến thành ninja rùa không nữa.
Bây giờ cô còn có thể quay đầu lại không? Nếu như cô biết con đường này đi gian khổ như vậy thì lúc trước cô nhất định sẽ không trêu chọc tới Hoắc Anh Tuấn
Khó chịu thì khó chịu nhưng công việc cũng không thể chậm trễ được.
Tầm tám rưỡi, Khương Tuyết Nhu lái xe vào khu biệt thực Phỉ Thúy.
Khi cô lái xe tới trước toà biệt thự của Hoắc Anh Tuấn thì cô nhìn thấy Khương Kiều Nhân và Lạc Hồng Giang đang đi vào.
Kia rõ ràng là biệt thự của Hoắc Anh Tuấn, chẳng lẽ anh thật sự giao biệt thư cho Khương Kiều Nhân để cô ta trang trí nội thất sao?
Cô thất thần lái xe đến công ty trang trí nội thất.
Lúc đến đó, cô hỏi: "Vừa nữa tôi thấy bên khu B2 có nhân viên trang trí nội thất đi vào đó, có phải vào đó trang trí nội thất không? "Đúng thế, người ta cũng giao tiền trang trí nội thất rồi." Nhân viên bên trang trí nội thất nói. "Là công ty trang trí nào?" "Khải Phong."
Trong nháy mắt đó, dường như Khương Tuyết Nhu cảm thấy điều duy nhất có thể cứu vãn mối quan hệ giữa cô và Hoắc Anh Tuấn ở trong lòng cô trong nháy mắt sụp đổ.
Lúc trước cô có nghe Lục Thanh Minh nhắc đến chuyện này, nhưng cũng chỉ là lời nói một phía, không có sự đồng ý của Hoắc Anh Tuấn thì mọi thứ đều không có nghĩa gì.
Ha ha, nhưng cô không nghĩ tới anh thật sự giao cho Khương Kiều Nhân.
Hoắc Anh Tuấn biết rõ Khương Kiều Nhân trộm bản thiết kế của cô, biết rõ nhà họ Khương thiếu chút nữa đã lấy mất mạng của cô.
Cô cũng biết bản thân không có chút địa vị nào trong lòng Hoắc Anh Tuấn, thậm chí bây giờ anh còn đang chán ghét cô.
Nhưng dù sao cũng ở chung một khoảng thời gian rồi, dù sao bản thân cô đã giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh ăn, quét dọn nhà cửa, chăm sóc mèo, chẳng lẽ những việc cô làm đều cho chó ăn sao?
Huống hồ Khương Thái Vũ và Khương Kiều Nhân đều là người không có điểm cuối, không thể nào dung túng mà giúp đỡ họ như thế được.
Anh giúp đỡ họ như vậy chứng tỏ anh cũng là người không có ranh giới cuối cùng.
Từ công ty trang trí nội thất đi ra, hốc mắt cô phiếm hồng, cảm thấy hoa mắt chóng mặt không thôi.
Mặc dù ngày hôm qua cô đã uống thuốc cảm rồi, nhưng có vẻ như nó không có tác dụng gì mấy, nên bây giờ cả cơ thể và tinh thần của cô đều bị kích thích, đến mức gần như không thể đứng vững được.
Thế nhưng cô không thể gục ngã, bởi vì làm gì có ai vì cô mà đau lòng.
- ----------------------