“Không có gì, chính là không có muốn nghe chuyện giữa anh và Nhạc Hạ Thu”
Khương Tuyết Nhu mất tự nhiên ngó mặt đi chỗ khác.
“Xin lỗi” Hoắc Anh Tuấn chuyển người cô qua, bá đạo lại quyến luyến hôn lên: “Cục cưng, anh bây giờ vô cùng chắc chắn, anh yêu em”
Cô bị anh hôn có chút thất thần, mơ mơ màng màng thì tự nhiên đưa tay treo ở trên cổ anh.
Vốn là quyết định đi công ty, cuối cùng cũng không đi được.
Hôm sau, lúc Hoắc Anh Tuấn lái xe đưa cô ra cửa, cô để cho anh ngừng ở cửa hiệu thuốc một chút.
“Muốn làm gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, không thể không nói có lúc người phụ nữ này rất dễ chịu. Trải qua cả ngày hôm qua, anh cảm thấy cô thật giống như đẹp hơn, giống như hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át.
“Mua ít đồ”
Khương Tuyết Nhu cởi dây an toàn ra, xuống xe, đi vào bên trong hiệu thuốc. Cô mua một hộp thuốc tránh thai. Cố uống ngay trong hiệu thuốc rồi mới ra ngoài.
“Em mua cái gì?” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô, gương mặt tuấn tú có chút âm u.
Khương Tuyết Nhu trừng mắt nhìn, từ trong túi xách cầm ra hộp thuốc kia.
Gân xanh trên tay lái Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nổi lên, sắc mặt rất khó nhìn: “Lần sau đừng uống, anh là định trải qua cả đời này cùng với em, có con thì cũng...”
“Lần trước chúng ta ở chung một chỗ, anh trực tiếp ném cho em một hộp thuốc ngừa thai” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: “Em có chút sợ”
“Anh lần trước là bởi vì...”
“Hơn nữa trước kia lúc mang thai trải qua chuyện không tốt cũng để cho em có bóng mờ, loại đau này cùng sợ, em tạm thời chưa có chuẩn bị xong, không muốn lần nữa trải qua, mời anh đứng ở lập trường của em suy nghĩ một chút” Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình nói.
“Xin lỗi” Hoắc Anh Tuấn não nề cực kỳ.