"Mẹ, con nhớ mẹ lắm" Hiểu Khuê khuôn mặt đáng yêu như cái bánh bao nhỏ nước mắt lưng tròng, chỉ là trên miệng lem luốc số cô la khiến cho Khương Tuyết Nhu lập tức nhằn mặt.
"Khương Hiểu Khuê, con lại giật giấy mẹ nuôi mua số cô la cho con có phải hay không?"
Khương Hiểu Khuệ nhấp nháy ánh mắt đơn thuần: "Không có đâu, mẹ, con bị oan mà, làm gì
có."
Hiểu Lãnh im lặng liếc cái miệng nhỏ một cái: "Thật không, sô cô la trên miệng em còn không lau sạch kìa".
Khương Hiểu Khuê sợ hãi, lấy đầu lưỡi liếm miệng một cái, sau đó mím môi hai cái, dường như không muốn lãng phí một chút nào. Sau đó vẻ mặt vô tội nói:
"Không phải, con không có ăn, là mẹ nuôi ăn sô cô la sau đó hôn con nên mới lưu lại trên mặt đó"
Khương Tuyết Nhu che trán, làm sao cô lại sinh ra một tiểu yêu ăn vặt lại còn biết nói điêu.
Hiểu Lãnh nói: "Em cảm thấy lời nói điều ngu ngốc này mà mẹ cũng sẽ tin sao?"
"Ai ngu ngốc chứ? Em không chơi với anh nữa" Khương Hiểu Khuê hừ một tiếng, nhún vai làm bộ lạnh lùng.
Hiểu Lãnh thở dài, hỏi: "Mẹ, mẹ có khỏe không, người đàn ông xấu xa đó không làm khó mẹ chứ? Một mình mẹ có ổn không? Có cần con trở về giúp mẹ không?"
...
Khương Tuyết Nhu không nói, con trai nói giọng như cụ non thật cũng không biết giống ai.
Lúc này ngoài cửa truyền tới đạp tiếng cửa.
"Con yêu, mẹ có việc phải làm, chúng ta sẽ nói chuyện vào tối nay, được không?"
Khương Tuyết Nhu cúp cuộc gọi video, mới vừa đi tới, cửa bỗng nhiên bị một ai đó hung hăng đạp ra, Hoắc Anh Tuấn sải bước nhảy vào, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trầm trầm, đáy mắt đầy vẻ tức giận.
"Khương Tuyết Nhu, cô lại đi tìm Nhạc Hạ Thu. Cô muốn chết à?"
Bàn tay Hoắc Anh Tuấn không chút do dự túm lấy cổ họng cô mà bóp chặt.
Chỉ là Khương Tuyết Nhu nhanh hơn, cô không còn là cô trước đây, Hoắc Anh Tuấn còn chưa đụng phải cô cứ như con rắn linh hoạt tránh được.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thân thủ của cô cười nói: "Nhìn dáng dấp thì Trình Nhã Thanh quả thật nói không sai, những năm này em chắc đã học không ít võ công. Nhưng đó là đối với Trình Nhã Thanh, đầu với tôi, cô vẫn còn non và xanh lắm"
"Đương nhiên tôi biết, chỉ dùng để tự vệ thì không có vấn đề gì chứ" Khương Tuyết Nhu khuôn mặt thanh tú, tinh xarp ngẩng lên nói, hai hàng mi tuyệt đẹp chớp chớp: "Sao mà mới xa cách có mấy năm, chồng đã không chút kiêng kỵ ban ngày ban mặt giết vợ thế?"
"Tôi vốn chẳng muốn lấy nó ra, tượng đất còn có ba phần hồn."
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười nhạt:
"Hoắc Anh Tuấn, chúng ta đã kết hôn, cho dù là hợp đồng hôn nhân nhưng tôi có lấy của anh một đồng một cắc tiền nào không? Tập đoàn Hồng Nhân là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi, anh lại mang thứ quan trọng như vậy giao cho Nhạc Hạ Thu, anh tự tay đâm đ*o vào ngực tôi. Nếu anh muốn cho cô ta tài sản, lấy tài sản của anh là được, dựa vào cái gì lấy đồ của tôi?"
- ----------------------