Anh đã có thể vì anh em và Nhạc Hạ Tuyền mà khó khăn với mình.
Đó là chưa tới một hai năm đầu.
Cô theo bản năng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình một cái, nơi đó lại không có bóng loáng, xinh đẹp như trước.
Hoắc Anh Tuấn thật sẽ một mực yêu cô sao.
Cô đột nhiên hoài nghi sâu đậm.
Khương Tuyết Nhu xoay người đứng lên quay về thư phòng.
Không bao lâu, bên ngoài nghe được âm thanh xe rời đi, đoán chừng là Nhạc Hạ Tuyền rời đi.
Cô không đi ra ngoài.
Cho đến mười một giờ đêm, cửg không thể nhịn được nữa: "Khương Tuyết Nhu, em nháo đủ chưa, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, còn không trở về phòng ngủ, nếu như em bất mãn Nhạc Hạ Tuyền, cô ấy đã đi rồi".
“Anh đi ngủ trước đi, em còn có chút công việc chưa làm xong” Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái liền dời ánh mắt sang chỗ khác, bởi vì không nhịn được việc anh vì người đàn bà khác mà bày ra sắc mặt này để đối với mình.
“Em tự có chừng mực. Sự nhẫn nại của anh là có giới hạn"
Hoắc Anh Tuấn đem cô từ trên ghế kéo dậy, giọng thật khó nghe: “Em không cần phải bày ra cái bộ dáng bị anh bỏ rơi này nữa."
"Chớ dùng bàn tay anh vừa mới nắm tay người đàn bà khác đụng vào tôi” Khương Tuyết Nhu theo bản năng đem tay mình rút
ra.
Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt bị chọc giận: “Tôi nắm tay cái gì, tay cô ấy bị thương, tôi để cho dì Tần đi băng bó một chút cho cô ấy, chẳng lẽ là em ghen phải không, có phải sau này trên đường nhìn thấy phụ nữ xảy ra tai nạn giao thông thì tôi đều không thể cứu hay không"
Khương Tuyết Nhu cố ay bình thường cũng không thấy anh đối với Kiều Vỹ hay Ngôn Minh Hạo quan tâm như vậy"
“Tôi là đang thấy em bất chấp lý lẽ, có phải tôi gần đây đối với em quá tốt hay không?"
Hoắc Anh Tuấn buông tay cô ra: "Nếu em thích ngủ trong thư phòng như vậy thì cứ việc ngủ đi, rồi tĩnh tâm suy nghĩ lại một chút, có thể ghen, nhưng cũng có giới hạn"
Anh nói xong, mặt lạnh lùng đập cửa rời đi.
Khương Tuyết Nhu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, dòng nước mắt chảy xuống cũng không ai phát hiện.
Cả buổi tối, cô cũng chưa từng rời đi.
Hoắc Anh Tuấn một mình ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Từ sau khi Nhạc Hạ Tuyền chăm sóc anh, anh đã rất lâu rồi không bị mất ngủ như vậy.
Cả buổi tối chỉ ngủ một giờ, không nghỉ ngơi tốt nên buổi sáng gương mặt tuấn tú cũng trở nên phiền muộn.
Trong nháy mắt đóng cửa lại đó, cô nghe được bên trong truyền tới âm thanh đập đồ.
Cô mệt mỏi rủ mi mắt xuống.
Sau khi đến cônng tình trạng như thế nào."
Sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Cậu ở Kinh Đô quen biết nhiều người hơn tớ, cậu có nghe nói qua Nhạc Tiếu Nhi của tập đoàn Nhạc thị chưa?"
"Nhạc Tiếu Nhi à, a, dĩ nhiên nghe qua”Lâm Minh Kiều bỗng nhiên âm dương quái khí nói: "Nghe nói cô ấy từng bạn gái đầu tiên của Quý Tử Uyên".
Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút, nhớ tới ánh mắtchán ghét của Quý Tử Uyên tối hôm qua, quả thực không nghĩ tới là có chuyện ngày, chuyện gì khiến cho hai người ngày xưa từng lui tới lại biến thành như vậy.
Lâm Minh Kiều: “Nhưng mà tiếng đồn của Nhạc Tiếu Nhi quả thật không tốt, mọi người đều nói cô ta lòng dạ ác độc, vì ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Nhạc thị mà không chứa thủ đoạn này, người thân không nhận, mặc dù trước mắt là người nằm quyền nhà họ Nhạc, nhưng mẹ cô ấy đã từng có thân phận nhỏ, chẳng qua là một thư kí, sau đó làm kẻ thứ ba, một mực chịu đựng đến khi vợ chính của Nhạc Hoàng Bách chết, mẹ cô ta mới mang cô ta cùng trở về nhà họ Nhạc, nghe nói mẹ cô ta cũng rất xấu, dù sao cũng không có người đồng ý kết thân với bọn họ"
- ----------------------