“Không muốn. Em muốn nói, em quan tâm” Khương Tuyết Nhu kéo cổ tay anh: “Là em quyến rũ hơn hay cô ta quyến rũ hơn? Hôm nay anh không nói ra được thì em với anh sẽ không xong đầu”
Hoắc Anh Tuấn nhức đầu, anh rất muốn phát điên, muốn nổi giận, nhưng cô gái này dù là lúc rất vô lý cũng rất là quyến rũ vô cùng, để cho lời kia của anh khó mà nói ra.
“Trả lời em khó khăn như vậy sao? Em biết, khẳng định anh đã không ít lần đụng chạm vào Nhạc Hạ Thu rồi, em không để ý đến anh nữa”
Cô giả bộ tức giận đẩy anh ra, đứng dậy muốn rời khỏi.
Hoắc Anh Tuấn hoảng hốt, vội vàng từ phía sau ôm lấy cô: “Cục cưng, anh trả lời em là được mà. Thật ra thì... Thật ra thì anh căn bản chưa từng cùng Nhạc Hạ Thu phát sinh quan hệ”
Khương Tuyết Nhu cứng đờ, quay đầu không dám tin tưởng nhìn anh một cái: “Anh đừng gạt em. Trước kia anh thích cô ta nhiều đến vậy, làm sao có thể không chạm cô ta được chứ. Hoắc Anh Tuấn chuyện này anh nói dối”.
“Anh không lừa gạt em” Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Chỉ cần anh vừa chạm vào cô ấy thì dạ dày lại không thoải mái. Mấy lần còn nôn. Thật ra lần trước anh mất khống chế đến tìm em mà không phải tìm người khác là bởi vì Nhạc Hạ Thu cho anh dùng thuốc kia. Nhưng vẫn không thành công, anh vừa chạm liền nôn”.
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, cô thật ra thì chẳng qua là dò xét một chút, nhưng không nghĩ tới lời Trình Nhã Thanh nói lại là thật.
“Lần trước không phải em bắt gặp anh đi khám nam khoa sao?” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ kéo tay cô: “Lúc đó anh nghĩ rằng mình có vấn đề, có thể sau đó cùng em... lại thật bình thường. Anh cho là do anh đối mặt với Nhạc Hạ Thu không được. Vậy nên anh tìm mấy người... mấy người phụ nữ tới thử một chút. Kết quả cũng đều buồn nôn”
“Anh còn đi tìm phụ nữ khác... Thứ?” Khương Tuyết Nhu trợn to đôi mắt.
“Lúc đó anh cũng chỉ vì muốn nghiên cứu bệnh tình của mình thôi. Nhưng mà anh cho tới bây giờ không hề có ý định muốn cùng những người đó đâu. Em đừng hiểu nhầm. Thật ra cuộc sống riêng của anh vẫn rất sạch sẽ” Hoắc Anh Tuấn vội vàng giải thích.
“Vậy tại sao trước kia anh không nói với em?” Khương Tuyết Nhu rút tay mình về: “Anh ở cùng một chỗ với em chẳng lẽ là bởi vì em có thể giải quyết được nhu cầu của anh?”