“Em đã suy nghĩ rất rõ ràng. Em sẽ không cưới một người không yêu mình giống như chị” Tống Dung Đức tức giận nói.
Sắc mặt của Tống Như Nguyệt thay đổi, đáy mắt cô ấy thoáng qua một vẻ đau thương. Cô ấy bước ra khỏi chòi nghỉ và rời đi.
Tống Dung Đức đứng một lúc, buồn bực bước ra khỏi nhà họ Tống.
Ngay khi lên xe, anh ta nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc Tiếu: “Tổng giám đốc Tống, công ty đã thất bại trong việc mua lại tập đoàn SKITTL của nước Pháp”
“Làm sao lại như vậy, không phải anh đã chuẩn bị trong suốt hai năm để mua lại tập đoàn SKITTL sao? Tống Dung Đức lại bùng phát lên một ngọn lửa giận không tên. Ban đầu, anh ta muốn nhân cơ hội mua lại tập đoàn SKITTL để mở rộng sự phát triển toàn cầu của Âu Lam Sênh trong lĩnh vực dầu gội đầu, như vậy anh ta sẽ không cần tập trung vào mỗi tập đoàn SE.
Nếu một công ty muốn phát triển lớn mạnh hơn, nhất định phải mở rộng sản phẩm của mình. Anh ta tin rằng không thể tránh khỏi việc thu mua lại này.
Tổng giám đốc Tiểu cười khổ: “Tổng giám đốc Tống, tập đoàn SKITTL vốn định để chúng ta thâu tóm, nhưng sau khi anh bị nhà họ Tổng hủy bỏ quyền thừa kế, SKITTL sợ chúng ta sẽ không có được sự ủng hộ của nhà họ Tống, sợ rằng sự phát triển sau này của Âu Lam Sênh sẽ không được tốt, cho nên họ đã chọn một công ty lớn khác từ nước Miên”
“Nói láo, tôi có ngày hôm nay cũng không hề dựa vào Tổng Thị, tất cả đều là dựa vào chính mình” Tống Dung Đức cảm thấy cả ngày hôm nay của mình thật xui xẻo.
“Tổng giám đốc Tống, điều quan trọng nhất bây giờ là đạt được chỗ đứng vững chắc cho thương hiệu chăm sóc da Âu Lam Sênh ở Nguyệt Hàn. Gần đây đang lan truyền việc Lâm Minh Kiều và tổng giám đốc tập đoàn SE có ý định hợp tác. Một khi họ phát triển sản phẩm mới, vị trí của Âu Lam Sênh chúng ta chắc chắn sẽ giảm mạnh và thậm chí có thể bị loại bỏ
Tổng giám đốc Tiểu nói tiếp: “Do hiện tại sản phẩm được đổi mới quá nhanh nên chúng ta cần một nhà điều chế hàng đầu xuất sắc. Bây giờ anh không có sự hỗ trợ của gia đình nhà họ Tống. Âu Lam Sênh xuống dốc, anh sẽ trở thành trò cười trong giới nhà giàu ở Nguyệt Hàn”
Tống Dung Đức nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó đứa con trai giàu sang của nhà họ Tống như mình lại phải đối mặt với tình cảnh khốn khổ như thế này.
LÂu Lam Sênh là tâm huyết nỗ lực không ngừng của anh ta, nếu thậm chí đến cả Âu Lam Sênh cũng không còn, thì anh ta sẽ không còn gì cả.
“Tổng giám đốc Tống, dù thế nào anh cũng phải đưa Lâm Minh Kiều quay trở lại công ty”.
Tổng giám đốc Tiểu cay đắng nói: “Chúng ta đã luôn cố gắng hết sức. Vẫn luôn vì chuyện năm đó của anh.”
“Im miệng, được rồi, tôi biết rồi.” Tống Dung Đức suýt nữa đập nát điện thoại. Anh ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đến cầu xin Lâm Minh Kiều,
Đặc biệt đó còn là người phụ nữ đã hủy hoại danh tiếng của anh ta, anh ta hận chưa thể xé xác cô ta ra.
Ban đêm.
Khương Tuyết Nhu đi cùng Diệp Gia Thanh và Khương Hiểu Lãnh đến ăn tối tại sảnh lớn của tập đoàn.
Già trẻ lớn bé trong nhà đều rất vui khi biết rằng Khương Tuyết Nhu sẽ ở lại qua đêm.
Trong biệt thự to lớn, chỉ có hai người bọn họ và một ít người hầu trong không gian trống trải này.