Anh đã hứa với Đường Đường là sẽ cưới cô, vợ của anh cũng chỉ có thể là Đường Đường.
Hoắc Vân Thành không muốn thừa nhận, trong lúc vô tình, anh không thể kìm được đã bị Thư Tình thu hút.
Giọng nói tiếng cười, từng cử chỉ của cô hiện lên đầu Hoắc Vân Thành, thật lâu cũng không thể gạt đi được.
Trở về từ nhà cũ Hoắc gia cũng đã đến giờ tan làm, Hoắc Vân Thành gọi điện thoại về nhà, dì Lý nói với anh, Thư Tình vẫn chưa về nhà.
Hoắc Vân Thành liền lái xe đến Hoắc Thị.
Bóng đêm dần phủ xuống.
Đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt tan làm, Thư Tình vẫn vùi đầu làm việc.
Thư Tình nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đang nghiêm túc làm báo cáo, một bóng người bỗng tiến tới, bao lấy cô.
“Ai?” Thư Tình cảnh giác ngẩng đầu.
Đập vào mắt cô là gương mặt vô cùng đẹp trai của Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành mặc vest trắng, cổ tay xắn lên, ánh đèn chiếu rọi trên người anh, khiến cho cả người anh có một tầng màu vàng bao quanh, nổi bật bất phàm, vô cùng kiêu ngạo.
“Hoắc Vân Thành, sao anh lại đến đây?” Thư Tình có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi.
Hoắc Vân Thành nhếch đôi môi mỏng, nghiêm trang nói, “Tôi đến xem ‘Băng và Lửa’ tiến triển đến đâu rồi.”
Thư Tình cảm thấy có chút khó hiểu, mặc dù nói Lady mới là trọng điểm của bộ thiết kế, nhưng thương vụ buôn bán của Hoắc Thị cũng không phải chỉ có trang sức, hạng mục phải quan trọng hơn Lady mới đúng.
Dù hạng mục quan trọng bao nhiêu, cấp dưới cũng sẽ báo cáo với Hoắc Vân Thành.
Bây giờ đã trễ vậy rồi, Hoắc Vân Thành tự mình chạy tới bộ phận thư ký giám sát một cái hạng mục nhỏ của cô?
Sao nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Hoắc Vân Thành đã nói vậy, Thư Tình cũng chỉ có thể trả lời chi tiết, “Tiến triển rất bình thường, tôi đang kiểm tra đối chiếu báo cáo về nguồn vốn và nhân lực cần để sản xuất “Băng và Lửa”.
“Thật sao? Cho tôi xem thử đi.” Hoắc Vân Thành thản nhiên nói.
“Được.” Thư Tình vừa chỉ vào màn hình máy tính, vừa nói, đây là toàn bộ báo cáo bộ phận sản xuất giao cho tôi, tôi vẫn chưa hạch toán xong.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thành nhàn nhạt thốt ra một từ, đi qua bàn làm việc, đứng phía sau Thư Tình.
Anh cúi người, một tay chống bàn, bàn tay còn lại vòng qua lưng Thư Tình, chỉ vào màn hình máy tính, “Chỗ này có thể viết chi tiết một chút.”
Tư thế mờ ám như vậy, Thư Tình giống như bị anh ôm vào lòng.
Hai người dán vào gần như vậy, Thư Tình thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, tim cô bỗng đập nhanh hơn.
“Vậy ngày mai tôi bảo bộ phận sản xuất bổ sung thêm.” Thư Tình cứng đờ, quay đầu nói.
Vô tình nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như sa mạc của Hoắc Vân Thành, mặt Thư Tình đỏ bừng, “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi tiếp tục hạch toán.”
“Bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai hẳn tiếp tục. Tôi đưa cô về.” Hoắc Vân Thành giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Thư Tình từ chối, “Chuyện hôm nay, tôi không thích để đến ngày mai.”
“Vậy được.” Hoắc Vân Thành gật đầu, cũng không có ý định rời đi.
“Chắc không phải anh định ngồi bên cạnh giám sát đó chứ?” Thấy Hoắc Vân Thành vẫn duy trì tư thế đó, Thư Tình có chút xấu hổ.