“Chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, món trang sức mà Love&Love tung ra giống hệt với “Băng và Lửa” Thư Tình thiết kế, đặc biệt nhất là ý tưởng sáng tạo kia, bấy nhiêu đó đã đủ để chứng minh Thư Tình sao chép Marilyne rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiêu Tiêu: “Tại sao không phải là Marilyne sao chép Thư Tình?”
Marilyne sao chép Thư Tình? Không đời nào!
Bạch Tiêu Tiêu cắn môi: “Marilyne là nhà thiết kế trang sức hàng đầu trong giới, mấy năm gần đây còn giành được không ít giải thưởng lớn ở quốc tế, sao lại phải đi sao chép một tay mơ như Thư Tình chứ?”
“Thôi đi, chuyện này không liên quan gì tới cô.” Hoắc Vân Thành bực bội kéo cà vạt.
Bạch Tiêu Tiêu không cam lòng, rõ ràng Thư Tình đã ăn cắp, vì sao Hoắc Vân Thành còn muốn bao che, thiên vị cô? Nếu không hủy bỏ buổi họp báo, đến khi đó Hoắc thị sẽ phải trở thành trò cười của toàn bộ giới trang sức.
Bạch Tiêu Tiêu vô cùng không cam lòng đi rời khỏi Bộ thư ký, quay trở về Bộ thiết kế.
Vô tình, cô ta đụng phải một người.
Bạch Tiêu Tiêu ngẩng đầu, là Phó giám đốc công ty, Lâm Gia Đống.
“Xin lỗi Lâm tổng.” Bạch Tiêu Tiêu vội vàng xin lỗi.
Lâm Gia Đống hơi nhíu mày: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tiêu Tiêu kể lại việc Thư Tình sao chép tác phẩm từ đầu đến cuối cho anh ta nghe: “Tôi thật sự không hiểu Thư Tình có chỗ nào tốt mà Hoắc tổng lại thiên vị cô ta đến vậy? Ngay cả khi biết cô ta ăn cắp tác phẩm của người khác mà vẫn cố chấp cử hành họp báo, muốn bôi họ thể diện của công ty hay sao?”
Dừng lại một chút, Bạch Tiêu Tiêu còn nói thêm: “Lâm tổng, anh là người có tiếng nói trong công ty, anh không thể để mặc chuyện này như vậy được.”
Chương 189: Hộp cơm tình yêu
Lâm Gia Đống thở dài: “Công ty hiện giờ là thiên hạ của người trẻ, một lão già như tôi làm gì chen vào được.”
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu rời khỏi, Thư Tình lại bắt đầu quay cuồng với mớ công việc, cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống trong buổi họp báo hai ngày sau.
Suy cho cùng, chuyện này liên quan trực tiếp đến danh dự của Hoắc thị.
Thời gian cứ thế trôi qua, tan sở lúc nào không hay.
Hoắc Vân Thành gọi điện cho Thư Tình: “Về thôi.”
Thư Tình nhìn thời gian, lắc đầu: “Tôi sẽ tăng ca, anh về trước đi.”
“Được thôi.” Hoắc Vân Thành cúp máy.
Màn đêm buông xuống, Thư Tình vẫn còn hì hục bên bàn làm việc.
Bỗng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, lông mày Thư Tình giật giật.
Là…Hoắc Vân Thành.
“Không phải anh về rồi à?” Thư Tình kinh ngạc nói.
Hoắc Vân Thành vững vàng bước đến bên Thư Tình, trong tay cầm theo một cái bình thủy.