“Là nó.” Thư Tình cầm chiếc khuy áo đưa cho mọi người xem: “Những khuy áo do Leo Studio sản xuất đều sẽ có logo ở trên đó.”
Liếc mắt qua một cái là Thư Tình đã thấy được logo trên chiếc khuy áo rồi, nhưng đáng tiếc chiếc khuy này ngâm trong cống đã lâu, không thể dùng được nữa.
“Bây giờ cô còn lời nào để nói nữa không?” Thư Tình liếc mắt châm chọc Annie: “Nếu không phải người đại diện của cô tận mắt chứng kiến, cô ấy làm sao lại biết được cô ném chiếc khuy áo xuống cống thoát nước chứ?”
Sắc mặt Annie trắng xanh, nhất thời mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói được lời nào.
Thư Tình nghiêm mặt: “Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, sự thật đã được phơi bày. Annie, tôi không biết vì sao cô lại làm ra chuyện này nhưng cho dù thế nào, Hoắc thị chúng tôi sẽ không hợp tác với cô nữa.”
“Cái gì? Cô muốn chấm dứt hợp đồng với tôi?” Annie không thể tin được trừng to mắt.
“Đúng vậy.” Thư Tình gật đầu, đúng lý hợp tình nói: “Là một phát ngôn viên, điều đầu tiên cần phải chú trọng đó là phẩm cách của chính mình, Hoắc thị chúng tôi tuyệt đối sẽ không để một người nhân phẩm có vấn đề đại diện phát ngôn cho Hoắc thị. Vì vậy, tôi, đại diện cho Hoắc thị, chính thức chấm dứt hợp đồng với cô!”
“Không! Cô không có quyền chấm dứt hợp đồng với tôi!” Annie ánh mắt đáng thương cầu cứu Bruce: “Honey, anh nói gì giúp em đi. Anh cũng biết trở thành người phát ngôn cho Hoắc thị là mong ước của em mà, anh đã hứa với em rồi thì phải giữ lời chứ!” Annie chỉ có thể đặt hy vọng vào Bruce.
Thấy Annie vẫn không biết hối cải, Bruce chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh nghiêm giọng nói: “Anh đã tranh thủ cho em một cơ hội rồi, nhưng những gì em đã gây ra thật sự đáng khinh, chuyện đi đến nước này đều do em tự làm tự chịu, anh không giúp em được.”
Bruce nói xong liền quay người ra khỏi studio, anh ấy không muốn gặp lại Annie nữa.
“Anh nghe em nói đi mà, em không cố ý làm ra chuyện này đâu.” Annie vội vàng đuổi theo.
Thư Tình ngăn Annie lại: “Annie tiểu thư, cô không định nói xin lỗi tôi sao?”
“Xin lỗi? Cô sao?” Khuôn mặt Annie giận dữ, nắm tay gắt gao nắm chặt lạị.
Nếu không tại cô, ngày hôm nay cô ấy đã không phải nhục nhã trước mặt mọi người như vậy rồi, muốn cô ấy xin lỗi Thư Tình ư? Nằm mơ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng mà, ngay sau đó, hai giọng nam nghiêm nghị đồng thời vang lên: “Xin lỗi Thư Tình đi.”
Là Hoắc Vân Thành và Thẩm Tuấn Ngôn.
Mặt Annie lai biến sắc, vì cái gì mà ai cũng nhào vô giúp đỡ Thư Tình vậy?
Cô ấy đã khiến Bruce tức giận, giờ không thể đắc tội thêm cả Hoắc Vân Thành và Thẩm Tuấn Ngôn nữa.
Annie cắn răng, xin lỗi Thư Tình: “Xin lỗi được chưa? Tôi đi được rồi chứ?”
Thư Tình vẫn không nhúc nhích: “Còn phải thay quần áo ra nữa.”
Annie căm giận trừng mắt Thư Tình, không cam lòng chạy vào phòng thử đồ, xong xuôi lại vội vàng đuổi theo Bruce.
“Honey! Đợi em!”
Nghe thấy giọng nói ấy, bước chân Bruce khựng lại, gằn giọng: “Annie, những chuyện em làm thật khiến anh quá thất vọng!”
“Em không cố ý làm vậy mà, em cũng không biết sao mình có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa.” Chuyện tới nước này Annie không thể chống chế thêm được gì nữa, chỉ có thể giả vờ vô tội đáng thương, hy vọng có thể làm dịu được Bruce.