Để bồi dưỡng tình cảm cho Hoắc Vân Thành và Thư Tình, Hoắc lão gia tử đề nghị Thư Tình đến công ty làm việc, làm thư ký cho Hoắc Vân Thành, ông nội Thư cũng đồng ý rồi, Thư Tình nói thế nào cũng không lay chuyển được, cũng chỉ có ba tháng, cô có thể cố gắng đợi nó trôi qua.
Nhưng năm nghìn tệ này… Mẹ Hoắc khinh thường ai vậy! Thư Tình châm chọc nói: “Dì à, cảm ơn dì, nhưng mà không cần đâu.”
Quần áo của cô đều là hàng đặt thiết kế riêng, người Hoắc gia đương nhiên không nhìn ra là thương hiệu gì, Thư Tình cũng lười so đo với bọn họ, nói xong liền lên lầu thay quần áo.
Vừa mới lên lầu, điện thoại liền vang lên, được chuyển khoản năm nghìn vạn, số dư trong tài khoản có bao nhiêu số không e là không đếm xuể.
Sau đó Thư Tình lại nhận được tin nhắn ông nội gửi đến.
“Cháu gái bảo bối, phải tự chăm sóc tốt bản thân đó, muốn ăn gì thì mua, nếu bị ai khi dễ nhớ nói với ông nội.”
Thư Tình cong môi, trả lời: “Ông nội, người Hoắc gia đều khi dễ cháu, ở đây không vui chút nào.”
Ông nội Thư trả lời rất nhanh.
“Hiếm khi có người dám khi dễ cháu, ừm không tệ, được rồi, ông nội đi câu cá đây.”
Thư Tình: “…”
Thay một bộ đồ công sở, Thư Tình liền rời khỏi Hoắc gia, tài xế mở cửa cho cô, sau khi lên xe mới phát hiện Hoắc Vân Thành đã ở bên trong.
“Không phải nói không có chút hứng thú gì với tôi sao? Sao còn muốn đến Hoắc Thị làm thư ký cho tôi?” Giọng nói của người đàn ông truyền đến, còn mang theo chút mỉa mai.
Thư Tình thản nhiên liếc mắt nhìn anh: “Tôi đã hứa với ông nội rồi, ở chung với anh ba tháng, ba tháng sau chúng ta sẽ giải trừ hôn ước.”
“Ồ.” Hoắc Vân Thành cười lạnh một tiếng: “Cô không sợ trong ba tháng này sẽ thích tôi sao? Đến lúc đó đừng ở lại Hoắc gia không chịu đi đó.”
Thư Tình bị mấy lời này của Hoắc Vân Thành chọc cười.
“Hóa ra Hoắc tổng lạnh lùng không ai bì nổi trong lời đồn lại tự tin như vậy sao? Tôi nói anh biết, ba năm thì Thư Tình này cũng sẽ không thích anh, cả đời cũng không.”
Trong mắt Thư Tình, Hoắc Vân Thành ngoại trừ đẹp trai thì không có điểm nào tốt cả.
Hoắc Vân Thành nghe Thư Tình nói vậy, lập tức đen mặt.
Cả đời cũng không thích anh?
“Thư Tình, tốt nhất cô hãy nhớ rõ những gì mình nói hôm nay.”
Hoắc Vân Thành chỉ cảm thấy Thư Tình đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, không thích anh sao còn phải đến Hoắc gia?
Thư Tình lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Được thôi, Hoắc thiếu gia, anh yên tâm đi! Ba tháng sau chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, đúng rồi, đến công ty chúng ta cũng giả vờ không quen nhau đi, như vậy cũng tránh được những hiểu lầm không cần thiết.”
Hoắc Vân Thành không nói gì nữa.
Nhưng Thư Tình nghĩ nhiều rồi, bên ngoài đã sớm lan truyền tin tức Hoắc Vân Thành có hôn ước, vị hôn thê là một người ở nông thôn.
Hoắc Thị lúc này đang bàn tán xôn xao.
“Nghe tin gì chưa, vị hôn thê của Hoắc tổng sắp đến Hoắc Thị làm việc rồi! Còn được làm thư ký của Hoắc tổng.”
“Không phải nói trông rất xấu xí sao? Còn đến từ nông thôn? Tốt nghiệp đại học trong rừng, có thể đọc hiểu tài liệu sao?”
“Ha ha ha ha ha ha, đọc hiểu không tạm không nói tới, chỉ sợ đến cả thao tác với máy tính cũng không biết!”
…
Mãi đến khi Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau bước vào công ty, ánh mắt của mọi người đều sững sờ.